Dư San San hé miệng gọi tên anh, còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì anh đột nhiên quay lại, lập tức kéo gần khoảng cách của hai người rồi bất ngờ hôn cô.
Bàn tay anh ôm lấy eo cô, nâng cô lên bàn làm việc.
Vì chiều cao chênh lệch nên dù Dư San San có đi giày cao gót cũng vẫn phải ngửa lên, hôn như vậy không thoải mái, vậy là anh bế cô lên bàn.
Trên bàn có rất nhiều tài liệu nhưng đã bị anh gạt hết xuống đất.
Nụ hôn này mãnh liệt, bá đạo, không cho cô bất cứ cơ hội thở dốc nào.
Đầu Dư San San trống rỗng, cô không còn kịp suy nghĩ nữa mà ngay lập tức đắm chìm trong vui sướng.
Chẳng biết cửa chớp đã khép xuống từ lúc nào.
Khóa điện tử ngoài cửa cũng đã khóa lại.
Trong văn phòng chỉ có hai người, tiếng anh thở dốc hòa vào giọng Dư San San đầy quyến rũ như một tấm lưới bao phủ cả hai.
Anh nhìn tay cô, không dám có hành động mạnh nào.
Một lúc lâu sau, Bạch Kính Thần mới cắn môi Dư San San rồi tách ra, anh thở hổn hển nói:
– Anh phải phạt em.
– Đừng… Đây là trừng phạt? Đừng làm bừa, chỗ này là văn phòng đấy!
Dư San San bất đắc dĩ nói, cô nhướng mày đầy quyến rũ.
Lúc này, Dư San San đang thở hổn hển, chỉ tay trái mới dùng lực được, cô chống tay lên bàn, nửa trọng lượng cơ thể là do Bạch Kính Thần nâng.
– Phải, đây là trừng phạt, anh muốn em!
Rất muốn!
Từ lúc ra khỏi phòng họp đã muốn rồi, muốn đè cô lên tường, hôn thật mãnh liệt để cô hiểu được anh yêu cô tới nhường nào.
Loading…Anh từng khốn nạn, bên cạnh có vô vàn phụ nữ nhưng từ khi gặp cô, anh như trúng độc.
Cô không phải người hoàn hảo nhất, xinh đẹp nhất, dáng người cũng không nóng bỏng, vậy mà anh say mê đến vô lý.
Uống rượu độc giải khát hẳn là câu nói dành cho anh.
Miệng lưỡi anh linh hoạt mở cúc áo Dư San San, thậm chí anh còn cắn lên cổ cô như trừng phạt khiến cổ cô đầy vết đỏ.
Dư San San không chống cự được, cô như người đã chìm trong biển rộng, chỉ có thể ôm chặt lấy tấm gỗ cầu sinh, mà Bạch Kính Thần chính là tấm gỗ thuộc về cô.
Chỉ có ở bên anh, cô mới được cứu rỗi hoàn toàn.
Chẳng mấy chốc, văn phòng đã tràn ngập mùi hương tình ái, hai người họ đã hoàn toàn đắm chìm.
Thư ký gõ cửa nhiều lần, dường như có chuyện quan trọng cần bàn.
Dư San San không dám kêu lên, cô chỉ có thể cố gắng nín nhịn, thế nhưng anh lại giở trò xấu xa, cô càng không kêu, anh lại càng phạt nặng.
Một lát sau, Dư San San đã mệt mỏi nằm trong lòng anh.
Bạch Kính Thần thấy bộ dáng yếu đuối này của cô chẳng khác nào một con thỏ bị thương đang ngoan ngoãn nằm trong ngực mình.
Anh vuốt ve sau lưng cô khiến cô run rẩy, vậy mà anh còn cười:
– Sao vẫn nhạy cảm thế?
Dư San San rất muốn lườm anh nhưng cô đã mệt lắm rồi, chẳng còn sức mà lườm nữa.
Cô giận dữ nói:
– Trách em à? Là ai vô liêm sỉ?
– Khi nãy hẳn là em không nghĩ thế đâu nhỉ? Chẳng phải nói là muốn nữa à?
– Có cái rắm ấy, Bạch Kính Thần, sao anh có thể bịa đặt không chớp mắt thế? Rõ ràng bà đây nói là không!
– Ồ, thế à?
Bạch Kính Thần chống tay lên tay vịn, bàn tay đỡ trán rồi cười giảo hoạt:
– Trên giường mà phụ nữ nói không muốn chẳng phải chính là muốn à? Hay là anh hiểu sai? Về sau em nói muốn hay là không, em nói muốn thì anh cho!
Dư San San nghe thấy lời nói không đứng đắn này thì suýt phụt máu.
Sao tên này vô sỉ thế? Nói gì cũng là mình không đúng!
– Không muốn nói nhảm với anh nữa, quần áo em đâu, em muốn dậy.
– Quần áo?
Anh tìm trên đất, thấy một đống vải vụn thì ngượng ngùng cười:
– Hình như… không mặc được rồi.
– Bạch Kính Thần, em muốn giết anh! Thế này anh bảo em làm sao ra ngoài?
Cuối cùng họ đành để một thư ký nữ mang đồ tới.
Vừa vào phòng, thư ký đã thấy đống hỗn độn trên mặt đất. Dưới sàn đầy tài liệu và mảnh vụn quần áo, không khó để biết chuyện gì vừa xảy ra ở đây, cô thư ký lập tức đỏ mặt.
Nhất là khi Bạch Kính Thần đang đi giày tây, ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc tạo thành hình ảnh đối lập rõ ràng với xung quanh.
Thư ký nhìn quanh, thấy một cô gái mặc sơ mi trắng, dáng người nóng bỏng đang ngồi trên salon đọc tạp chí.
Đây là…
Người yêu tổng thanh tra Bạch!
Cô không dám nhiều lời mà chỉ đặt quần áo xuống rồi định đi ngay, chẳng ngờ Bạch Kính Thần lên tiếng:
– Tôi không muốn nghe thấy lời ra tiếng vào.
– Vâng, tổng thanh tra.
Thư ký lập tức đáp, cô đâu dám nhìn thêm, chỉ sợ thấy nhiều rồi công việc khó giữ.
Cửa đóng lại, Bạch Kính Thần cầm quần áo qua, nói:
– Tạp chí gì mà đẹp thế, đẹp hơn anh à?
– Ừ, dáng đẹp đây này.
Dư San San nói, hệt như một con mèo nhỏ hồn nhiên.
Bạch Kính Thần tò mò nhìn qua, chẳng ngờ lại thấy đây là tạp chí nội y nam, toàn là đàn ông cởi trần, thậm chí còn mặc quần lót lọt khe!
Chết tiệt, sao trong phòng làm việc của anh lại có thứ này? Lát nữa phải nói chuyện với thư ký mới được!
– Ở trước mặt anh mà nhìn thân thể người đàn ông khác, em không muốn sống à?
– Anh cũng nhìn được mà, đằng kia có tạp chí nội y nữ kìa, đẹp lắm!
Dư San San cười hì hì.
– Xem ra… em còn muốn nữa hả?
Bạch Kính Thần híp mắt, anh nhìn cô đầy đe dọa. Dư San San ngửi thấy mùi nguy hiểm và ê ẩm nên ngoan ngoãn đặt tạp chí xuống, đầu hàng.
– Rồi rồi, em không xem nữa, quần áo đâu? Em muốn mặc.
Cô vươn tay đòi quần áo nhưng lại không thể mặc bằng một tay được.
Vẫn cần có sự trợ giúp của Bạch Kính Thần.
Cô đứng trên ghế, mặc sơ mi của anh, trong phòng làm việc luôn có hai bộ đồ dự phòng, chẳng ngờ hôm nay lại có cơ hội dùng tới.
Thân thể nhỏ bé được bao phủ bởi chiếc áo sơ mi, áo không quá dài mà chỉ vừa vặn trùm mông Dư San San, chỉ cần cô cử động mạnh là cảnh đẹp bên trong sẽ lộ ra.
Cô chẳng mặc gì ở trong cả.
– Giúp em cởi đi.
Dư San San hất tóc ra sau để anh tiện cởi khuy áo.
Chẳng ngờ một lúc lâu sau anh cũng không trả lời, cô nghi ngờ nhìn lấy thì lập tức đối diện với đôi mắt anh, vẻ ham muốn trong ánh mắt anh còn chưa biến mất, cặp mắt đào hoa đã hơi nhướng lên.
– Anh định làm gì?
Cô cảnh giác hỏi. Cô không thể làm thêm lần nữa được, cơ thể không chịu nổi mất, hơn nữa cô là bệnh nhân mà.
Bạch Kính Thần thấy cô tái nhợt mặt thì nhướng mày cười rồi ôm cô lên.
Cô giẫm trên salon, hai người cao ngang nhau.
Như thế này thật vừa tầm ôm.
Anh tham lam ngửi mùi thơm trên người Dư San San, chôn mặt vào mái tóc cô:
– Em là của anh, thật tốt.
– Ừ, chỉ là của anh thôi.
Dư San San bổ sung.