Người đó nghe thế thì gật đầu, coi như thừa nhận cô nói có lý.
– Qủa thật đó đúng là tôi, nhưng trong cuộc cá cược này, cô vẫn thua!
Y nói với giọng chắc chắn.
Nhạc Yên Nhi tiếp tục cười:
– Tôi còn chưa nói xong mà, cậu đừng vội kết luận.
– Cái gì? Cô còn nhìn ra điều gì ư?
Y hỏi, trong giọng nói có sự run rẩy không dễ phát giác, chỉ có mình y biết.
Hai mắt của Nhạc Yên Nhi lạnh lùng như buổi sáng ngày thu được bao phủ bởi màn sương mù ẩm ướt,dường như đôi mắt đó có năng lực nhìn thấu lòng người.
Cô hờ hững nhìn y, cất giọng thanh thúy động lòng người.
– Julia mà hôm nay tôi nhìn thấy đều là cậu ngụy trang hết.
– Cô chắc chứ? Nếu như sai một lần thì cô sẽ thua cả ván đấy.
Y nói với giọng sâu xa, nụ cười trên mặt trở nên cao thâm khó dò.
Nhạc Yên Nhi cắn chặt răng, nói bằng giọng chắc chắn:
– Không sai đâu, chính là cậu.
– Nói ra tôi nghe thử xem.
Y đáp lại với giọng đầy hứng thú.
– Thực ra lúc đầu tôi cũng không dám chắc, nhưng vì Julia lại nói chính sự với người làm ngay trong phòng khách khiến tôi hoài nghi. Sau đó, cậu ném ly rượu lên mặt tôi, tát tôi một cái, tất cả những điều này đều rất giống Julia Nhưng cậu đừng quên, cô ta giỏi dùng roi, đó là vũ khí cô ta thích nhất, nhưng lúc đó nó lại được treo trên eo chứ không dùng, ngược lại cô ta lại dùng tay, như thế không đau à? Mỗi lần Julia và tôi gặp nhau, quá nửa cô ta đều giơ roi thị uy, nhưng lần này thì không.
– Vậy sau đó thì sao? Cô cũng dùng phán đoán này để khẳng định tất cả đều là tôi đóng giả à?
Y nhướng mày hỏi, tuy gương mặt dãi gió dầm sương này không thuộc về y, nhưng khi y nhướng mày lên, trên gương mặt đó có rất nhiều biểu cảm nhỏ tinh tế, có thể thấy thuật hóa trang của y cao siêu đến mức nào.
– Trực giác. Thực ra cô ta là một người vô cùng kiêu ngạo, cho dù có thua cũng phải thua cho đẹp, rồi sau đó nghĩ cách nào để lật ngược ván cờ. Hơn nữa đây là cuộc chiến giữa những người phụ nữ để tranh giành một người đàn ông, cô ta càng làm vậy càng có vẻ tự ti, vì thế cách làm của cậu đã sai rồi. Sau lần đầu tiên dạy dỗ tôi cậu nên thu tay lại, không nên đến gây rắc rối cho tôi nhiều lần, không để tôi yên như thế.
Cô phân tích rõ ràng rành mạch, khiến y không thể chối cãi được.
Không thể phản bác.
Sau khi cô nói xong, người đó nhìn cô chăm chú rồi cười nói:
– Trông cô bình thản thế này, chắc hẳn vẫn còn lời muốn nói, chi bằng nói ra cả đi.
– Người cuối cùng mà tôi gặp cũng là cậu ngụy trang. Cậu đã từng nói sẽ ngụy trang thành người mà tôi đã từng tiếp xúc, vì thế lần đầu tiên là người thật. Cậu đóng giả Julia, dặn cô gái kia qua đây mang quần áo cho tôi, vì thế chúng tôi coi như đã từng tiếp xúc. Cô ấy giúp tôi giặt sạch quần áo, người mang quần áo về cho tôi chắc hẳn là cậu.
Thấy y không ngắt lời mà chỉ nhìn cô với vẻ đầy hứng thú liền biết y đang đợi mình nói tiếp, muốn xem xem bản thân đã để lộ bao nhiêu dấu vết.
Nhạc Yên Nhi tiếp tục nói:
– Bởi vì cô bé người làm đó là người thành phố A, lúc nói chuyện còn kèm theo giọng bản địa. Cô ấy chỉ là người làm ở đây thôi, sao có thể biết nhiều chuyện trước kia ở nước Anh xa xôi như thế được. Cô ấy hoàn toàn không biết, người biết thực ra là cậu, không phải sao? Tôi cũng coi như lấy được một thông tin đáng giá, cậu đã ở bên Julia rất lâu rồi, xem như là phản trinh sát của tôi nhỉ?
Nhạc Yên Nhi mở to đôi mắt lấp lánh nhìn y chăm chú, hai mắt cô sáng bừng đầy cơ trí.
Trên thực tế…
Hai tay cô nắm thật chặt, trong lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cô đang đợi y tuyên bố kết quả, tuy rằng trong lòng đã chắc chắn nhưng y chưa đích thân nói ra thì cô vẫn thấy bất an.
Dưới ánh nhìn đầy mong đợi của cô, y nheo mắt, mím môi nói:
– Được, lần này tôi thua rồi.
Trái tim thấp thỏm của Nhạc Yên Nhi cuối cùng cũng bĩnh thĩnh lại, không uổng hôm nay chịu bao uất ức.
Thực ra lần này cô thắng một cách vô cùng may mắn.
Cô có thể thắng phần lớn là do đã đề phòng trước.
Giống như một người biết ngày mai mình sẽ chết, có thể sẽ chết bởi bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Người đó sẽ chuẩn bị đề phòng, ngày hôm sau ra ngoài sẽ vô cùng cẩn thận, từ đó tìm được biện pháp đối phó.
Hơn nữa cuộc chơi này nhẹ nhàng hơn cái chết nhiều, Nhạc Yên Nhi nắm chắc phần thắng hơn một chút.
Người mà cô tiếp xúc không nhiều, tính cả cô người làm đó mới chỉ có ba người, y chắc chắn sẽ đóng giả làm một trong số họ, thế nên cô rất lưu ý tới sự khác biệt của họ, vì quá tập trung và khẩn trương nên càng ngày cô càng phát hiện ra nhiều chi tiết nhỏ hơn.
Hơn nữa, tiềm năng của con người là vô hạn, không bị ép một lần thì không ai biết mình có thể phát huy năng lực đến đâu.
Nếu như là lúc trước, Nhạc Yên Nhi chắc chắn sẽ không có bản lĩnh như thế, tất cả đều là do bị ép mà ra.
Cô lập tức mở miệng nêu yêu cầu:
– Đưa tôi rời khỏi đây, tôi muốn đi tìm Dạ Đình Sâm.
Người đó nghe thế thì lắc đầu nói:
– Không làm được.
– Nhưng… lúc đầu rõ ràng cậu đã nói như thế mà!
Nhạc Yên Nhi nói với giọng sốt sắng.
– Nếu lúc đầu tôi không nói thế thì chắc chắn cô sẽ không đánh cược với tôi, tôi cũng chỉ đùa cho vui thôi. Hơn nữa, không phải là tôi không muốn giúp cô mà là tôi lực bất tòng tâm, dưới da của tôi bị gắn một con chip định vị, tôi đi đến đâu Julia cũng biết. Tôi không thể đưa cô rời khỏi đây được.
– Chẳng lẽ không lấy nó ra được sao?
– Trong con chip đó có chứa bom siêu vi, một khi rút ra, Julia sẽ nhận được cảnh báo và cho nó nổ tung. Nếu không vì thế thì cô nghĩ tôi sẽ ở lại bên cạnh cô ta chắc, tôi cũng là bị ép thôi.
Y nói với giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ, nhún vai bày tỏ sự bất lực của mình.
Nhạc Yên Nhi nhíu chặt mày, cô căng thẳng cả một ngày, không dễ gì mới thả lỏng, nhưng lại nhận được tin…
Tin tức cô vất vả đổi lại đều là vô ích.
– Vậy… vậy cậu có thể giúp gì cho tôi?
– Có lẽ tôi có thể làm chân chạy truyền đạt tin tức cho cô. Nhưng tôi không thể giúp cô chạy trốn, người phụ nữ đáng sợ kia sẽ giết chết tôi mất!
Nhắc đến Julia, y lập tức tỏ ra sợ hãi.
Nhạc Yên Nhi cắn răng hỏi:
– Vậy hiện giờ tình hình bên ngoài thế nào rồi, Dạ Đình Sâm đang ở đâu?
– Ở thành phố A hiện nay Dạ Đình Sâm không có bất cứ thế lực nào cả, chỉ có thể tạm thời điều động nhân viên của một công ty chi nhánh nhưng gần như chẳng ăn thua gì. Những người giỏi nhất của anh ta đều đang ở Anh. Vào buổi tối cô bị trói đi, anh ta đã bị Julia giam cầm rồi, nghe nói anh ta không có bất cứ phản kháng nào, tôi nghĩ chắc hẳn là vì cô.
Dạ Đình Sâm bị bắt rồi.
Hắn bó tay chịu trói…
Là vì cô!
Nhạc Yên Nhi thấy tim mình đau nhói, cô tiếp tục run rẩy hỏi:
– Vậy… anh ấy có biết chuyện của Mạnh Y Bạch không?
Người đó nghe thế liền nhìn cô với ánh mắt quái lạ, y nói:
– Cô có muốn để anh ta biết không?
– Tôi…
Câu hỏi này khiến Nhạc Yên Nhi đứng trước vào hai sự lựa chọn, gương mặt cô bỗng chốc tái nhợt, mất đi vẻ hồng hào, trắng bệch như giấy.
Cô muốn hay không?
Cô đặt tay lên ngực tự hỏi, lắng nghe câu trả lời từ trái tim.
Muốn…
Hay là không muốn?