Trong ánh mắt mơ hồ, nụ cười của anh bỗng trở nên rực rỡ.
– Phải, đó là những gì em muốn nói. Lâm Đông Lục, đây là kết quả tốt nhất rồi, anh có người yêu anh hết lòng, cô ấy sẽ luôn ở bên anh. Em cũng gặp Dạ Đình Sâm, anh ấy rất yêu em, em cũng rất yêu anh ấy.
– Ừ, kết quả này quả là tốt.
Hiện tại, anh không thể phản bác câu nói này.
Tâm tư trước kia anh luôn chôn giấu, luôn cố gắng để nhớ lại quá khứ, có thể nhớ lại ký ức giữa mình và Nhạc Yên Nhi thì hẳn sẽ càng thêm hạnh phúc.
Thật ra, Lâm Đông Lục đang tìm một thứ để chứng minh rằng Nhạc Yên Nhi nên chọn mình hơn là chọn Dạ Đình Sâm.
Nhưng sự thật đã cho thấy cô sẽ mãi mãi không thể có được hạnh phúc nếu ở lại bên anh.
Lần này, Lâm Đông Lục đã hoàn toàn tuyệt vọng.
– Cảm ơn em đã cho anh biết chuyện của năm năm đó, chỉ là anh muốn hỏi thêm một câu, em có hối hận không? Em có hối hận đã ở bên anh không? Anh đã mang đến cho em nhiều đau khổ như vậy.
Lâm Đông Lục run rẩy tự trách mình.
Dưới ánh mắt sáng rực của anh, cô khẽ lắc đầu, đôi mắt cô rớm lệ nhưng lại cười rất vui.
– Em không hối hận. Hoàn cảnh ở nhà của em rất tệ, em luôn cho là Thượng Đế đã bỏ mặc mình, người muốn giam em trong bóng tối vĩnh viễn. Thế nhưng em lại được gặp anh, anh đẹp như ánh nắng vậy, thật sự rất mê người. Anh khiến em cảm thấy cuộc đời thật đẹp chứ không tồi tệ như em nghĩ. Cho nên, nếu không gặp được anh, sẽ không có em của bây giờ.
– Anh cũng không hối hận, không hối hận vì đã làm mọi thứ cho em.
Lâm Đông Lục lẩm bẩm, anh cười tươi hơn.
Nụ cười này cũng thoải mái hơn trước.
Nhạc Yên Nhi ở lại bệnh viện với Lâm Đông Lục thêm một lúc, cô hỏi thăm tình hình bệnh của anh cẩn thận, hy vọng anh có thể sớm khỏi.
Lúc sắp ra về, cô hỏi:
– Anh có tham dự hôn lễ của em không?
– Có.
Lâm Đông Lục cười nói, giọng nói của anh lần này đã vui vẻ và thoải mái hơn nhiều.
– Được, em sẽ giữ cho anh một chỗ. Anh phải thấy em hạnh phúc, em cũng phải thấy anh hạnh phúc, anh với Bạch Nhược Mai hãy sống vui vẻ nhé.
– Được, anh chắc chắn sẽ hạnh phúc cho em xem.
Anh cười.
Yêu cầu của em với anh, chắc chắn anh sẽ làm được.
Nhạc Yên Nhi, anh đã đồng ý với em rồi, em nhớ nhé.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì vui mừng gật đầu, lúc này cô định rời đi thì chẳng ngờ Hank lại hoảng hốt chạy vào.
– Hank, sao thế?
– Đỗ Hồng Tuyết mất tích rồi!
Hank nói, giọng rất nghiêm trọng.
– Mất tích?
Lâm Đông Lục nhíu mày:
– Căn nhà đó là sở hữu tư nhân của tôi, làm sao có thể mất tích đột ngột được. Có đầu mối gì không?
– Có dấu vết cửa sổ bị cạy mở, nhìn hiện trường thì có vẻ là bị người ta đưa đi.
Lâm Đông Lục nghe thế thì sắc mặt cũng nghiêm trọng hơn, anh nhắc nhở:
– Yên Nhi, Đỗ Hồng Tuyết rất kỳ quái, dường như cô ta biết rất nhiều bí mật. Có vẻ như cô ta không chỉ có một mình đâu.
– Là sao? Không chỉ có một mình? Ý anh là có người đang bí mật giở trò, sai khiến cô ta?
Tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch, hô hấp cũng rối loạn.
– Anh đang nghi ngờ chứ chưa có bằng chứng cụ thể, anh đã điều tra tất cả về cô ta nhưng không thấy có bất cứ dấu hiệu khả nghi nào. Tạm thời em không cần quan tâm, cứ cử hành hôn lễ đi, mọi chuyện có anh lo. Anh không làm được thì còn có Dạ Đình Sâm, dù sao nước Anh cũng chính là địa bàn của anh ta.
Lâm Đông Lục cố ý nói nhẹ đi để cô không phải lo lắng.
Đúng là anh không điều tra được điểm gì khả nghi, nhưng chính vì thế anh mới càng bồn chồn.
Điều này chứng tỏ người kia làm việc cực kỳ cẩn thận, dù Đỗ Hồng Tuyết bại lộ thì cô ta cũng chỉ là một con cờ của hắn, có phải hy sinh cũng không tiếc.
Nếu là như thế thì chắc chắn kẻ đứng sau rất mạnh.
Như vậy người đó đang có âm mưu gì?
Lâm Đông Lục cảm thấy sự việc rất nghiêm trọng nhưng anh không dám thể hiện lo lắng trước mặt Nhạc Yên Nhi, dù sao cô cũng sắp kết hôn, không thể khiến cô hoang mang vào lúc này được.
Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng đã có anh lo rồi.
– Không còn sớm nữa, anh bảo Hank đưa em về trước, em về một mình anh không yên tâm.
Cô gật đầu, cô biết lúc này có suy đoán cũng vô dụng, hơn nữa còn làm mình bất an.
– Em về đây, anh bảo trọng.
Cô dặn dò.
– Ừ.
Lâm Đông Lục gật đầu như hứa hẹn rồi nhìn cô ra về.
Cô lên xe, nhìn đồng hồ đã chín giờ tối, thời gian trôi qua thật nhanh, nếu Dạ Đình Sâm không ở phòng ngủ thì hẳn đang trong thư phòng rồi.
Hank nhìn Nhạc Yên Nhi ngồi trên ghế phụ, sắc mặt cô có vẻ mệt mỏi.
– Cô muốn ăn gì không?
– Không, muộn rồi, về sớm thì hơn.
– Được.
Hank gật đầu, chần chừ một lát rồi anh ta mới nói:
– Cảm ơn.
Ngay lúc này, biệt thự nhà họ Dạ.
Một cô gái đang lén lút bước trên hành lang, cuối cùng dừng bước trước một căn phòng.
Cố Tâm Nguyệt thấp thỏm đặt tay lên nắm cửa, hít sâu hai lần rồi mới mở cửa ra.
Cửa không khóa.
Cô ta từ từ mở cửa, nghe được tiếng nước vọng ra, cô ta biết người đàn ông kia đang tắm.
Cố Tâm Nguyệt mau chóng xem xét bố cục căn phòng, ở đây tràn đầy hơi thở của Dạ Đình Sâm.
Trong phòng chỉ có hai màu đen trắng, nghiêm túc đến khó mà tưởng tượng nổi.
Cô ta cứ nghĩ Nhạc Yên Nhi ở đây sẽ khiến nơi này thay đổi, thế nhưng xem ra chẳng ai có thể thay đổi người đàn ông kia cả.
Cô ta chỉ định xem xét một lát rồi đi nhưng cuối cùng, không khống chế nổi bước chân mình, Cố Tâm Nguyệt bước tới trước tủ quần áo, mở ra.
Bên trong là rất nhiều vest và sơ mi, chủ đạo là hai màu xám bạc và đen, thậm chí cô ta có thể tưởng tượng tới cảnh người đàn ông kia thay quần áo mỗi sáng, ngón tay dài mảnh cài cúc áo sẽ quyến rũ đến nhường nào.
Quần áo và đồ trang sức của Nhạc Yên Nhi không nhiều, vậy nên tủ quần áo của cô trông khá trống.
Cô ta đóng tủ lại, nhìn lên giường.
Bao giờ mình mới có thể ngủ trên chiếc giường này?
Ngay khi cô ta bắt đầu có những suy nghĩ kỳ quái thì tiếng nước dừng lại, Cố Tâm Nguyệt vội tranh thủ lấy một thứ trong ngực ra rồi cho vào chén nước trên chiếc bàn đen.
Làm xong, cô ta lách mình núp ngoài ban công.
Dạ Đình Sâm ra ngoài, hắn quấn khăn tăm bên dưới, dùng một tay chậm rãi lau tóc.
Hình tượng nghiêm túc hằng ngày không còn, lúc này lưng hắn thả lỏng, trông hiền lành hơn rất nhiều, vậy nhưng sự cao quý thì không hề biến mất.
Nét mặt hắn vẫn lạnh lùng như vậy, Nhạc Yên Nhi không ở bên thì khuôn mặt ấy dường như chẳng bao giờ có biểu cảm nào khác ngoài lãnh đạm.
Hắn lau tóc rồi ngồi xuống ghế, mở laptop ra, có vẻ như chuẩn bị làm việc.