Nhạc Yên Nhi run rẩy mở mắt, sắc mặt vẫn rất hưng phấn.
Cách này quả thực có tác dụng.
Anjoye cũng giật mình nhìn cô, xem ra cô đã phải chịu quá nhiều áp lực rồi thế nên mới phát tiết thế này.
– Yên Nhi, chị nói tục kìa.
– Hả? Thế à? Tôi không để ý nữa!
– Ha ha, so với bộ dáng rụt rè bình thường thì em thích chị bây giờ hơn đấy!
Anh ta cười lớn:
– Tiếp không? Thêm mấy lần nữa nhé?
Nhạc Yên Nhi gật đầu, dồn sức rồi hét lên:
– Dạ Đình Sâm là đồ con rùa, chờ anh nhớ ra em nhất định em sẽ hành anh bằng chết, cho anh nếm thử cảm giác của em! Những kẻ cười nhạo tôi cũng chờ đấy, Nhạc Yên Nhi tôi sẽ không chịu đựng mã đâu, ngày nào đó tôi sẽ cho các người phải khóc! Mẹ ơi, ông ơi, hai người có thiêng nhất định phải hòa bình ở chung nhé, đừng có đánh nhau đấy! Dư San San, cậu và Bạch Kính Thần phải hạnh phúc nhé! Anjoye, hy vọng tất cả nguyện vọng của cậu đều có thể thành sự thật!
Cô hét lên từng câu, càng về sau càng thở mạnh, Anjoye cũng nghe rất nghiêm túc, không ngờ cuối cùng còn có cả phần của mình.
Người anh run lên, cơ thể như có một dòng nước ấm chảy qua.
Thì ra đây là cảm giác được quan tâm sao?
Anh nhếch môi cười, đôi mắt hồ ly cũng cong lên, rồi cùng tham gia với cô.
– Xin ông trời thấy con chân thành thế này mà cho cô ngốc bên cạnh con thông minh lên một chút nha!
– Chết tiệt, cậu có ý gì hả?
– Là ý chị nghĩ đấy…
Vì thế hai người lại vui vẻ chạy đuổi bắt trên bờ cát, giống như đã quên hết đi buồn phiền, đến mai lại là một ngày mới.
Đã lâu lắm rồi Nhạc Yên Nhi mới có cảm giác nhẹ nhõm như vậy.
Nhưng cả hai đều không hay biết ở một nơi gần đó tiếng máy chụp ảnh vang lên liên tục, ghi lại hết tất cả cảnh tượng vừa rồi.
Mọi thứ…
Đã bị người khác âm thầm khống chế.
Hai người chơi mệt rồi Anjoye mới đưa Nhạc Yên Nhi về biệt thự Hoàng Đình.
Anh ta thật ra rất muốn cản cô nhưng lại không có tư cách làm việc đó.
Xe dừng trước cửa sắt của biệt thự, Nhạc Yên Nhi xuống xe rồi còn dặn đi dặn lại anh ta nhớ phải đến bệnh viện khám, anh ta chỉ cười, rồi không nhìn theo cô đi vào mà về luôn, chỉ sợ càng nhìn mình sẽ càng không nỡ đi.
Tạm biệt xong chiếc xe lao vút đi.
Nhạc Yên Nhi cũng chậm rãi đi về phía cửa biệt thự, tâm trạng cô rất kỳ lạ, không biết khi về phòng phải đối mặt với Dạ Đình Sâm thế nào nữa.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, nhưng mãi mà không mở được, cô nhìn kỹ mới biết thì ra ổ khóa cũng bị đổi mất rồi!
Cô cau chặt mày, đành phải ấn chuông cửa.
Thời gian này người làm trong biệt thự đã nghỉ hết, cô chỉ thử vận may, mong là quản gia Thẩm vẫn thức rồi có thể mở cửa giúp mình.
Có phải khóa làm sao nên hôm nay mới phải đổi không, vì thế cô mới chưa được giao chìa mới?
Nhưng cô không đợi được quản gia Thẩm mà lại thấy Đỗ Hồng Tuyết.
Cô ta uốn éo bước tới, khóe miệng còn treo một nụ cười hết sức trào phúng.
– Đỗ Hồng Tuyết? Cô ra mở cửa cho tôi sao?
Cô nhíu mày, đương nhiên biết cô ta không thể tốt bụng đến thế được.
Quả nhiên cô ta cười lạnh:
– Tôi tới xem trò hề của cô đấy, nhìn mà không biết à?
– Cô có ý gì?
Đột nhiên trong lòng cô dâng lên dự cảm bất an, nghĩ tới một tình huống rất tệ.
– Đình Sâm thấy cô ở đây làm ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng tôi quá nên mới đổi khóa cửa, giờ trong nhà chỉ có ba bộ chìa khóa thôi. Tôi một, quản gia Thẩm giữ một, một cái nữa là của Đình Sâm. Người ngoài như cô đương nhiên là không có rồi!
Cô ta kiêu ngạo giơ chìa khóa trên tay lên, cứ như nó là chiến lợi phẩm vậy.
Thấy sắc mặt Nhạc Yên Nhi tái nhợt thì lòng cô ta khó nén được cảm giác sung sướng vì trả thù, nhưng thế này vẫn chưa đủ.
Không đủ bù cho nỗi nhục mà Anjoye đã gây cho cô ta trước cửa bữa tiệc!
Không đủ!
Cô ta sẽ chậm rãi tra tấn Nhạc Yên Nhi, sẽ để Nhạc Yên Nhi hiểu thế nào muốn sống không được!
Tầm mắt Nhạc Yên Nhi bình tĩnh rơi trên chiếc chìa khóa kia, đã tới cảnh thậm chí cô không thể bước vào nhà mình được rồi!
Cô rũ mắt, ép buộc mình phải tỉnh táo lại, mình càng thể hiện rõ ràng thì Đỗ Hồng Tuyết chỉ càng thêm đắc ý mà thôi.
Nhưng… giờ cô sắp không chịu được nữa rồi.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô đã bị kích thích quá nhiều.
Con người không thể vì một chuyện nhỏ mà sụp đổ, giống như lạc đà, dù không ngừng tăng trọng lực lên lưng nó cũng chẳng sao, chỉ tới khi sợi rơm cuối cùng đặt xuống nó mới gục ngã.
Cô không biết là sợi rơm nào đã làm mình triệt để suy sụp thế này.
Nhạc Yên Nhi cuối cùng thản nhiên rời tầm mắt, cô nhỏ giọng hỏi:
– Đồ đạc của tôi đâu rồi?
– Người giúp việc xử lý rồi, có lẽ… ném hết cũng nên.
Đỗ Hồng Tuyết cười nói, mấy hôm nay thì lúc này là lúc cô ta vui vẻ nhất, cả đêm đều không thấy buồn ngủ chút nào.
Rốt cuộc cũng đuổi được Nhạc Yên Nhi ra khỏi nhà, mỗi tế bào trên người cô ta đang điên cuồng ăn mừng vì chuyện đó.
Nghe thế Nhạc Yên Nhi hơi run lên, trái tim đau đến không thở nổi.
Nhưng cô không nói thêm gì mà chỉ lẳng lặng rời đi.
Dấu vết của cô đã bị người ta xóa sạch thì cô còn ở đây làm gì, tự rước lấy nhục sao?
Đỗ Hồng Tuyết thấy cô muốn đi còn cố tình hô lên:
– Nhạc Yên Nhi, mai là ngày ký hợp đồng ly hôn, cô đừng quên đấy!
Hợp đồng ly hôn…
Đúng vậy, lần trước cô nói hoãn lại hai hôm, không ngờ hai hôm thật sự là để chỉ thời gian mà thôi.
– Nhớ rồi.
Cô thờ ơ đáp sau đó quay người đi, bóng dáng nhỏ bé dưới ngọn đèn đường có vẻ vô cùng thê thảm và cô độc.
Đỗ Hồng Tuyết hả hê cười, trong mắt toát lên ác độc và tàn nhẫn, rồi cô ta cũng quay người vào nhà.
Nhạc Yên Nhi không dám quay lại, chỉ sợ mình sẽ khóc lên mất.
Dạ Đình Sâm đã không còn yêu cô thì chỗ này không phải là nhà nữa rồi, nhưng… những hồi ức hạnh phúc nhất đều từng diễn ra tại nơi này!
Lúc này, trên gác có một người đàn ông đang đứng im trong bóng tối, dường như hắn đã hòa làm một với đêm đen vậy.
Đôi mắt phượng cách cửa sổ thủy tinh, chăm chú nhìn bóng lưng gầy yếu kia.
Nắm tay hắn siết chặt, tách trà trên tay vỡ vụn ra.
Mảnh nhỏ…
Cắm vào lòng bàn tay.
Máu rơi trên mặt đất, là tiếng động duy nhất trong đêm tối tĩnh lặng.
Yên Nhi, bắt đầu từ mai chúng ta sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa…
Trái tim…
Cứ như bị người ta mạnh mẽ cắt mất một miếng, hắn chỉ có thể cắn răng nhìn Nhạc Yên Nhi rời ra mình mà không có cách nào an ủi cô, bởi tất cả nỗi đau này đều do hắn mang tới.
Thế nhưng em có biết trái tim của anh đau đến thế nào không?
Trong đêm tối.
Chỉ có tiếng máu nhỏ tí tách… tí tách…