Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 983: Ngoại truyện – Trả Cho Anh

– Năm giờ chiều trường học sẽ ra thông báo, bên trên có cả thời gian và địa điểm.

Đây là bạn của tôi thôi, chúng tôi đi trước đây, mọi người đợi tin tức từ trang web của trường đi!

Cô vội vàng nắm lấy tay của anh ta, Anjoye hiểu ý cô, ôm lấy cô lách người bỏ đi.

– Hunt có nhiều fan thế à?

Anjoye hỏi.

– Đương nhiên rồi! Anh ấy là trụ cột của giới y học đấy, lần nào diễn thuyết cũng kín người xem. Vốn buổi tọa đàm được tổ chức.

vào buổi chiều nhưng có người tiết lộ tin tức, có quá nhiều người đến tham gia nên phải bất đắc dĩ chuyển đến tối. Đến bây giờ mà nhà trường còn chưa ra thông báo là biết tối này có nhiều học sinh tham gia thế nào!

– Buổi tối cô không cần làm gì cả, cứ để tôi lo. Bây giờ đi đâu?

– Đến phòng thí nghiệm, chắc Hunt vẫn đang ở đó thu dọn đồ đạc.

Anjoye gật đầu, bước nhanh đến phòng thí nghiệm.

Hunt nhìn thấy anh ta ôm Molly vào thì mặt tối sầm xuống.

Anh nhíu mày tiến lên, đón lấy cô từ trong lòng Anjoye, kéo cô ra sau lưng.

‹’!hận ra hai chân cô băm tím, sắc mặt Hunt đột nhiên trở nên khó coi: – Làm sao thế này? Sao lại bị thương?

– Không cẩn thận bị va thôi, không sao đâu. Nhưng em không làm trợ lý của anh được rồi. Cũng may tối nay anh giảng lý luận, không cần người chuyên nghiệp trợ giúp, đợi lát nữa anh ta sẽ giúp anh lấy đồ.

Hunt nghe thế thì vô thức nhìn sang Anjoye, nhíu mày lại: – Đúng thế, chính là tôi, anh đỡ cô ấy đi nghỉ trước đi, có chuyện gì thì hai người đàn ông chúng ta tự giải quyết.

Lúc nói câu cuối cùng, khóe miệng của Anjoye nhếch lên, trong đôi mắt hồ ly ẩn chứa vô vàn tia sáng, khóe mắt anh ta hơi nhướng lên, trong nụ cười ẩn giấu sự lạnh lùng.

Hunt là một người li đời nên lập tức nhận ra điều này.

Anh im lặng gật đầu, đỡ cô vào phòng nghỉ bên trong.

Cửa phòng nghỉ vừa đóng, nắm đấm của Hunt liền vung lên, cho dù anh ta phản ứng nhanh cũng không tránh kịp, chỉ có điều nắm đấm vốn nên đánh lên mặt anh ta lệch xuống vai.

Anjoye lùi lại phía sau vài bước, một tiếng kêu trầm thấp tràn khỏi môi.

Molly ở bên trong nghe thấy tiếng, không ¡ạ được thấy nghỉ hoặc: – Hai người ở bên ngoài làm gì thế?

– Không có gì đâu, bị vấp chân thôi.

Nói xong, Anjoye híp mắt lại, không hề khách khí mà giơ nằm đấm về phía Hunt.

Hai người đàn ông đó ở ngoài phòng thí nghiệm rộng rãi đánh một trận, chỉ có tiếng nắm đấm đánh lên người, cả hai đều không kêu lên tiếng nào.

Hai người không hề đánh vào mặt mà chỉ nên xuống người, không hề nể tình.

Molly ở bên trong không hay biết gì, mà hai người đàn ông ở bên ngoài đã đánh đến mức không tách ra được.

Anh tới tôi đi, nằm đấm kèm theo tiếng gió nện vào người đối phương.

“Thân thủ của cả hai không phân cao thấp, nhưng cuối cùng Hunt chiếm thế thượng phong.

Anjoye đau đớn ôm ngực, ngột ngạt khó thở, hô hấp nghẹn lại.

Mà Hunt vẫn đang tiếp tục.

Anh híp mắt lại, làm như không nhìn thấy: gương mặt tái nhợt của Anjoye, siết chặt tay lại rồi đấm thật mạnh vào ngực anh ta.

‹’!ai mắt Anjoye tối sầm, thậm chí còn khong nhìn thấy Hunt, mệnh lệnh duy nhất mà não bộ truyền tới chính là phải tránh đi.

Nhưng mà… cơ thể của anh ta không chịu khổng chế nữa.

Đúng lúc này, Hunt đột nhiên dừng tay.

– Đồ khốn!

Hunt trầm giọng gào lên, đè thấp giọng của mình xuống.

Anh tóm lấy cổ Anjoye, đẩy anh ta vào tường, tức giận nói: – Rốt cuộc anh muốn gì? Anh đến đây để khiêu khích tôi sao?

– Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ mang cô ấy trả cho anh mà thôi.

– Trả cho tôi? Hừ, cô ấy vốn là của tôi, còn cần anh trả à? Tôi nói cho anh biết, dù anh.

có tình cảm gì với cô ấy cũng đừng mơ chen chân vào giữa chúng tôi!

Hunt tựa như một con sư tử phát điên, con ngươi sẵm màu co rút mãnh liệt.

– Anh không cần phải lo, tôi đến đây… để nói chuyện này với anh.

Anjoye thở lại được nhưng hơi thở của anh ta nặng nề, mồ hôi đầm đìa.

Anh ta tách tay của Hunt ra, chỉnh lại quần áo của mình một cách tao nhã, tránh để lát nữa Molly nhìn ra sơ hở gì.

Tuy rằng bộ dạng hiện giờ rất thảm hại x!Ý ¡ng anh ta vẫn cao quý như một bậc đế vương.

Anjoye nhìn Hunt với ánh mắt đùa cợt, nói: – Hôm nay tôi đến là để nói chuyện tử tế với anh.

– Tôi và anh còn gì để nói chứ?

Hunt cười lạnh đáp.

– Đừng chắc chắn thể, vẫn có chuyện đấy.

Tất cả những chuyện tôi sắp làm đây đều sẽ khiến anh vừa lòng, mà anh chỉ cần chăm sóc Molly thật tốt giống như trước đây là được.

Sắc mặt của Anjoye lạnh thêm một phần, nghiêm túc nói hết tất cá suy nghĩ của mình ra.

Hunt nghe xong thì vô cùng kinh ngạc.

– Anh đã thích Molly rồi đúng không?

Hunt nhíu mày lại, lạnh giọng nói.

-Có lẽ thế, nhưng bây giờ tôi sẽ không tiếp tục nữa.

Anh ta nhếch môi lên cười mỉm, một nụ cười vô cùng quyến rũ.

– Được! Hy vọng anh nói được làm được!

Hunt cần răng nói rồi lấy ra một chiếc áo < Mặc vào đi, đây là giao ước cuối cùng cua tôi và anh.

– Được.

Anjoye mặc quần áo vào, nhanh chóng chỉnh trang lại rồi dìu Molly ra ngoài Đây là lần đầu tiên Molly nhìn thấy anh ta mặc quần áo bác sĩ.

Một màu trắng thuần khiết như tin lành khiến người ta thấy bình an.

Anh ta vẫn giữ nụ cười đùa cợt như trước đây. Đôi mắt hẹp dài như say như không thật câu hồn.

Anh ta đứng trước mặt cô, cười hỏi: lly chưa Từng nhìn thấy Anjoye mặc áo.

Ðlouse trắng, anh ta cao gầy, hai tay đút trong túi áo một cách lười biếng, trong túi ngực còn giắt một cây bút.

Tuy nụ cười của anh ta có vẻ không để tâm đến thứ gì nhưng không hề khiến người khác có cảm giác không nghiêm túc mà ngược lại… rất thoải mái, rất ấm áp.

Molly vui vẻ vỗ tay: – Đẹp! Chú mặc cái gì cũng đẹp!

– Vậy anh thì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK