Dạ Vị Ương nhìn quanh bốn phía, cười hì hì đi tới, cô nói với tên cướp:
– Tôi và anh cùng trao đổi con tin, tôi có thể đảm bảo anh có thể an toàn rời khỏi đây.
– Mày là ai, sao tao phải tin mày?
– Tôi là Dạ Vị Ương, cô ba của tập đoàn LN, anh hai của tôi là Dạ Đình Sâm, anh ba là Anjoye, nếu như anh bắt tôi làm con tin, tôi sẽ bảo người lái xe qua đây để anh chạy trốn, ý anh thế nào?
– Mày… mày là em gái của chủ tịch tập đoàn LN thật à?
Tên cướp rất đỗi vui mừng, dường như gã đã tìm thấy hy vọng trốn thoát.
Nhưng, gã vẫn không yên tâm, vì dù sao Dạ Vị Ương cũng ít khi xuất hiện trên TV, không nhiều người biết mặt cô.
Gã giữ chặt cổ của nhân viên, hỏi:
– Mày có quen người này không? Những gì cô ta nói có phải là thật không?
– Tôi… tôi không biết cô ấy có phải là em gái của chủ tịch Dạ hay không, nhưng tôi nhìn thấy cô ấy… cô ấy đi cùng bà Dạ!
Mọi người đều biết trong hai anh em nhà họ Dạ chỉ có người anh cả đã kết hôn.
Hơn nữa hai vợ chồng còn thường xuyên phô bày sự ân ái nữa chứ!
Tên cướp này cũng đã nhẵn mặt cả hai vợ chồng
– Bà Dạ đâu? Tao muốn cô ta làm con tin!
Con ngươi trong mắt tên cướp đảo vòng vòng, thầm ra quyết định.
Loading…Dạ Vị Ương nghe thế thì nhíu chặt mày lại, đôi mắt xinh đẹp của cô lạnh xuống, quát nhân viên bán hàng kia:
– Cô nói lăng nhăng gì thế hả? Rõ ràng tôi chỉ đi tới đây có một mình!
– Hừ! Còn định lừa tao à, dù sao tao cũng không sống được, nhưng khi chết còn có thể kéo theo hai nhân vật lớn chết cùng cũng coi như bõ công! Bà Dạ, tốt nhất là mày ra đây cho tao, nếu không tao sẽ giết hết tất cả những người có mặt ở đây, chắc mày cũng không hy vọng nhìn thấy cảnh này đâu nhỉ!
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì cắn chặt răng, đứng lên từ sau quầy hàng, cô nói:
– Có phải nếu như tôi làm con tin cho anh thì anh sẽ thả mọi người không?
– Lập tức gọi điện cho chồng mày, bảo hắn ta cho một chiếc xe tới ngay, tao muốn rời khỏi đây.
Gã ra lệnh.
– Anh thả bọn họ đi trước thì tôi sẽ tự gọi cho chồng mình!
Nhạc Yên Nhi nắm chặt tay lại, ép bản thân phải bình tĩnh.
Cảnh tượng kinh khủng vừa nãy vẫn hiện rõ mồn một trong đầu cô, bây giờ nhìn lại cô vẫn còn sợ hãi.
Tên cướp do dự trong chốc lát, vốn gã cũng chỉ cố liều mạng, hoàn toàn không có bất cứ cơ hội trốn thoát nào, dù có chết gã cũng muốn kéo theo vài người chết cùng. Nhưng bây giờ đột nhiên có Dạ Vị Ương và Nhạc Yên Nhi, khiến gã thấy được một tia hy vọng.
Thế nên không cần đám con tin rắc rối này cũng được!
– Hai đứa mày qua đây thì tao sẽ thả người!
– Anh bắt tôi là được rồi, còn muốn bắt thêm một người nữa làm gì?
Nhạc Yên Nhi nhíu mày, cô bước tới chắn trước người Dạ Vị Ương.
– Mạng của cả hai chúng mày đều quý hơn tao, tao muốn cả hai làm con tin!
Gã giơ súng lên nhắm thẳng vào đầu của Dạ Vị Ương để uy hiếp Nhạc Yên Nhi, mà lúc này những con tin khác lúc này cũng bắt đầu rời đi.
Chỉ có cô bé đó vẫn đang đắm chìm trong nỗi bi thương, ngồi yên bên cạnh thi thể người mẹ đã sớm lạnh lẽo.
– Mau gọi điện thoại đi!
Gã ra lệnh.
Nhạc Yên Nhi chỉ đành lấy điện thoại ra gọi cho Dạ Đình Sâm.
Mà lúc này, Dạ Đình Sâm cũng đang trên đường tới đây, vì hắn đã nhìn thấy cảnh quay trực tiếp tình hình hiện giờ ở trung tâm thương mại qua TV.
– Yên Nhi, em sao rồi, em và Vị Ương vẫn ổn chứ?
– Bọn em bị tên cướp bắt rồi, hắn muốn có một chiếc xe để rời khỏi đây.
– Được, anh sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn, chỉ cần hai người được an toàn, còn ba phút nữa! Đợi anh!
Dạ Đình Sâm nói với giọng sốt sắng.
– Vâng, em sẽ đợi anh, em tin anh!
Nhạc Yên Nhi nhấn mạnh từng từ một.
Sau khi nghe được tiếng tắt máy, sắc mặt của Dạ Đình Sâm trầm xuống, hắn ra lệnh cho Trần Lạc:
– Thông báo với bên cảnh sát để tôi tới xử lý chuyện này, nhất định phải đảm bảo an toàn cho Yên Nhi và Vị Ương.
– Vâng.
Trần Lạc nghiêm túc đáp lại.
Lúc này, trên màn hình LED gần trung tâm thương mại đang phát trực tiếp tình hình bên trong.
– Trên đường bị áp giải vào ngục, phạm nhân Lý X đã trốn thoát với sự giúp đỡ của đồng bọn, ba tên đồng phạm có súng của hắn đã bị bắt, hiện Lý X đang ở trong cửa hàng trang sức ở khu B trung tâm mua sắm quốc tế số 231 đường Hoa Trung, hắn đã bắt hai cô gái làm con tin, những con tin khác đã được giải thoát. Theo như lời của những nhân chứng có mặt tại hiện trường, hai cô gái bị bắt làm con tin là phu nhân và em gái của chủ tịch tập đoàn LN – Dạ Đình Sâm, tại hiện trường có một nạn nhân bị trúng đạn ngã xuống đất, hiện không rõ sống chết, chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật tin tức đến cho quý vị…
Ba phút sau, Dạ Đình Sâm đến trước trung tâm thương mại, vừa hay gặp được Norman ở cửa thang máy.
Tuy rằng Norman mặc quần áo ở nhà thoải mái nhưng đã giấu sẵn súng, đây là thói quen của một quân nhân.
– Người này phạm tội cướp bóc nhiều lần, có tiền án giết người, đã từng là xã hội đen, còn buôn bán thuốc phiện. Hắn ta còn có một đám đàn em nhưng không đủ chứng cứ để kết tội, sau khi thẩm vấn xong hắn ta bị áp giải đến nhà tù được canh phòng cẩn thận, nhưng giữa đường thì được cứu ra, chỉ có một mình hắn chạy thoát. Khẩu súng mà hắn đang cầm là một khẩu QSZ92, bên trong có mười năm viên đạn; người của tôi đã điều tra, trước khi vào bên trong trung tâm thương mại hắn đã bắn sáu phát, khi ở cửa hàng trang sức bắn bốn phát, ba trong số đó là bắn chỉ thiên, viên còn lại bắn vào một người phụ nữ, viên đạn nhắm thẳng vào tim, chứng minh người này bắn rất chuẩn. Chắc hẳn hắn còn một băng đạn dự trữ, vì thế hiện hắn có tất cả khoảng hai mươi viên đạn.
Norman không hổ là sĩ quan cấp cao, điều tra tất cả mọi việc thật rõ ràng, còn tính được đối phương có bao nhiêu viên đạn.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì nhíu mày lại:
– Tôi đã chuẩn bị xe xong rồi, không thể động tay động chân vào xe được, vì rất có khả năng hắn sẽ đưa cả hai người họ theo.
– Tôi cũng đã chuẩn bị một chiếc. Xe việt dã quân dụng, đã được cải trang xong, có thể giấu người dưới gầm xe. Tôi sẽ trốn bên dưới đợi thời cơ hành động, anh phụ trách truy tìm tung tích, có thiết bị định vị không? Tôi cần dùng gấp.
– Để tôi bảo Trần Lạc sắp xếp.
– Được, chúng ta sẽ giữ liên lạc. Không thể tin đám cảnh sát kia vì dù gì người bị bắt cũng không phải là người thân của họ. Tôi sẽ làm nhiễu tín hiệu trong một phút để bọn họ mất liên lạc, đến lúc đó tôi sẽ truyền vị trí định vị cho anh, anh dẫn người qua đó cứu Nhạc Yên Nhi và Vị Ương, người của tôi cũng sẽ mai phục dọc đường đi.
– Được, tất cả nghe theo sự sắp xếp của anh.
Bây giờ là lúc nguy hiểm, đúng như những gì Norman đã nói, giao tính mạng của Nhạc Yên Nhi và Dạ Vị Ương cho người ngoài hắn cũng không thể yên tâm.
Chỉ có hắn và Norman mới dốc hết sức, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng để cứu họ.
Dạ Đình Sâm nhấc chân bước vào thang máy, Norman không đi vào, anh ta phải nấp vào gầm xe trước.
– Xe ở garage dưới lòng đất, đây là chìa khóa. Tôi không lên đâu, nhớ thay tôi để ý Vị Ương một chút, bảo vệ cô ấy an toàn.
Anh ta vứt chìa khóa xe vào, Dạ Đình Sâm giơ tay chụp lấy.
– Yên tâm đi, cho dù anh không dặn tôi cũng sẽ bảo vệ con bé.
– Thế thì tốt, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.
Anh ta nói xong liền xoay gót rời đi.
Mà lúc này, thang máy cũng đã đóng vào.
Không khí ở trên tầng càng lúc càng khẩn trương.
Khi thấy Nhạc Yên Nhi gọi điện thoại, trong một khoảnh khắc Dạ Vị Ương đột nhiên thấy rất buồn, cô cũng muốn gọi, nhưng rồi lại không biết phải gọi cho ai.
Người thân của cô ở nước ngoài, nhưng cô lại không dám gọi.
Norman liệu có đến cứu cô không?
Anh ta ở biệt thự có xem tin tức không, có biết cô đang gặp nguy hiểm không?
Cô vừa chờ mong vừa lo lắng, sợ anh ta không đến, nếu thật sự như thế cô sẽ buồn biết bao.