Nhạc Yên Nhi nghĩ một lát, dù không thấy rõ mặt người kia nhưng lại dám chắc đó là cô gái bị hủy dung đã gặp trong nhà thờ khi trước, người đàn ông đi cùng chẳng lẽ là chồng cô ấy, vừa rồi họ cãi vã nên anh ta mới xô đẩy vợ mình sao?
Lúc cô định bước lên thì lại bị giám đốc cản:
– Cô Night đừng vào đó một mình, nhỡ cô gái kia bị điên rồi làm gì cô thì sao? Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ đến sớm thôi.
– Không cần đâu, tôi có biết người này, mọi người không cần lo quá, để lại một bảo vệ cùng tôi là được rồi. Người ta là phụ nữ lại đang ở trong nhà vệ sinh nữ nữa, đừng làm quá không mọi người lại sợ hãi.
– Được rồi.
Nhạc Yên Nhi bước thẳng vào trong, tất cả các cửa phòng đều mở, chỉ có gian trong cùng là đang đóng chặt.
Cô bước tới trước cánh cửa kia, cố gắng nói chuyện một cách thân thiện nhất:
– Chào cô, cô có nhớ tôi không? Chúng ta đã từng gặp trong nhà thờ ấy?
– Nhớ…
Người phụ nữ bên trong run rẩy lên tiếng, có vẻ đang cực kỳ sợ hãi:
– Tôi không phải người xấu đâu, chỉ là không cẩn thận mới va chạm với người đàn ông kia, tôi không cố ý đâu mà…
– Cô đụng phải chồng tôi, có lẽ anh ấy đã làm cô sợ phải không? Cô đừng lo gì hết, chúng tôi sẽ không báo cảnh sát, cũng không bắt cô bồi thường. Cô cứ ra ngoài đi, không sao nữa rồi.
– Người đàn ông kia có ở ngoài đó không… Tôi sợ lắm…
– Không có đâu, cô yên tâm đi.
– Thật chứ?
Người phụ nữ run rẩy hỏi lại.
– Ừ.
Thấy Nhạc Yên Nhi khẳng định chắc chắn người phụ nữ mới rón rén mở cửa. Khuôn mặt cô vừa lộ ra thì một đám người của phòng triển lãm đã hô ầm lên.
Nhạc Yên Nhi cứ nghĩ cô ấy sẽ tỏ ra sợ sệt nhưng khi thấy ánh mắt họ nhìn mình mà cô vẫn bình tĩnh bước qua, dường như đang tìm kiếm ai đó.
Cô ấy đang tìm ai?
Nhìn khắp một vòng xong cuối cùng cô ấy mới thu hồi tầm nhìn, còn có vẻ thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lại có chút gì đó như thất vọng.
– Ngại quá… Tôi thật sự không cố ý, tôi không định làm phiền cô thế này. Những bức ảnh này đều là cô chụp đấy à…
– Ừ, cô có thể xem tiếp. À mà người đàn ông đi cùng lúc nãy là chồng cô phải không? Tôi… tôi xem camera thấy còn một người nữa.
Nhạc Yên Nhi sợ mình hỏi thẳng quá sẽ khiến cô ấy khổ sở nên cố gắng nói thật nhẹ nhàng.
– …Phải, đó là chồng tôi, cũng không trách anh ấy được, mặt mũi tôi thế này lẽ ra không nên ra đường làm anh ấy xấu hổ.
Người phụ nữ vừa lấy tay che mặt vừa hờ hững đáp.
Nhạc Yên Nhi nhìn qua mới thấy trên mặt cô ấy còn có một vết thương mới.
Cả một đường dài, giống như bị cái gì đó quật lên.
Trông cô ấy còn gầy hơn lần trước, mới nói được mấy câu đã dừng lại thở dốc, dù đang giữa mùa đông mà trán cô đã lấm tấm đầy mồ hôi.
– Cô có cần gọi cảnh sát không, hay cứ đến bệnh viện trước nhé?
Đây là bạo lực gia đình rồi, nếu báo cảnh sát chắc chắn có thể giải quyết.
Nhưng cô vừa nói xong người phụ nữ kia đã hốt hoảng nắm chặt lấy tay cô:
– Không cần báo cảnh sát đâu, tôi không làm sao hết, những vết thương này đều tại tôi không cẩn thận nên mới bị. Làm phiền cô quá rồi, tôi phải đi trước đây!
Người phụ nữ đó vừa buông tay Nhạc Yên Nhi đã định lao ra ngoài, nhưng không ngờ lại có một người bước vào nhà vệ sinh.
Cô không kịp tránh nên cả khuôn mặt xấu xí cứ thế lọt vào tầm mắt người đó.
Dạ Đình Sâm nhìn thấy thế nhưng chỉ hờ hững lướt qua rồi lại nhăn mày.
Đây là người vừa rồi va chạm với hắn sao?
Người phụ nữ cũng bị giật mình, cô vội vàng cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Chỉ thấy đôi giày da màu đen bước qua mặt cô, rồi tới chỗ Nhạc Yên Nhi.
Cô hơi ngẩng lên, thấy bàn tay to lớn của hắn ôm eo vợ mình một cách tự nhiên.
– Sao em lại ở đây? Nãy giờ anh đi tìm em mãi.
Lời nói ra cũng ngập tràn sự quan tâm.
Vừa rồi khá hỗn loạn, đầu tiên hắn đã nghĩ tới tìm Nhạc Yên Nhi, hỏi nhân viên mới biết cô đang ở nhà vệ sinh nữ nên cũng vội vàng chạy tới.
– Em đi giải quyết chút chuyện thôi, cô gái kia hình như bị thương…
Nhạc Yên Nhi chưa nói dứt câu thì người phụ nữ nọ đã xông ra ngoài, bước chân xiêu vẹo nhưng vẫn cố chạy trối chết như thú non bị thương.
Dạ Đình Sâm cũng chú ý tới cảnh này, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo bóng người kia, nhớ lại cái chạm mắt lúc mới vào có điều gì đó rất quen thuộc, giống như trước đây họ đã từng gặp vậy.
– Cô Night, cô có muốn đuổi theo không?
Giám đốc bên cạnh hỏi ý kiến.
– Không cần, bỏ qua đi, cô ấy… cũng rất đáng thương rồi.
– Em quen à?
Dạ Đình Sâm nghi hoặc hỏi.
– Lần trước trong nhà thờ ấy, lúc anh đi em có ngồi thêm một lát thì gặp cô ấy. Thấy mặt em cũng có sẹo xong cô ấy còn hỏi chồng em có chê em không, còn nói chồng cô ấy rất ghét cô ấy, đối xử với cô ấy cũng không tốt nữa. Đây là lần thứ hai em gặp cô ấy rồi, cô ấy cũng không cố tình va vào anh đâu, hình như ban nãy vợ chồng họ cãi nhau xong người kia có đẩy cô ấy một cái. Người ta có vẻ sợ anh lắm, cứ trốn trong này mãi, chắc chắn anh không ở đây mới dám ra ngoài đấy.
– Anh đáng sợ thế cơ à?
Dạ Đình Sâm không tin nổi.
Nhạc Yên Nhi cười gian:
– Anh thử nói xem? Lúc anh không cười trông có khác núi băng vạn năm không nào…
Lúc họ ra khỏi nhà vệ sinh thì người phụ nữ kia cũng đã đến cửa phòng triển lãm.
Chồng cô ấy cũng đi bên cạnh, thái độ có vẻ rất khó chịu.
Cô thấy người phụ nữ đó có vẻ rất khổ sở, cứ như đang cố gắng chịu đựng đến cùng cực vậy.
Muốn đến giúp một chút nhưng cô lại bị ngăn cản.
– Ngài Dạ, cô Nhạc! Không ngờ lại gặp hai người ở đây! Hai người có thể ký tên giúp tôi không? Tôi vô cùng thích hai người đấy, tôi cũng thích các tác phẩm của cô Nhạc lắm. Tôi còn là fan của hội nhiếp ảnh nữa đấy!
Không ngờ có mấy người xem triển lãm đã nhận ra Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm, giờ hai người đang rất có tiếng nên vừa nhìn là biết ngay, lập tức đã có vài cô gái trẻ vây lại đây.
Nhạc Yên Nhi không thể từ chối được, chờ lúc cô ngẩng lên tìm thì người phụ nữ kia đã biến mất.
Cô nhìn sang chồng mình, thấy hắn cũng đang nhìn chằm chằm phía cửa, giống như đang truy đuổi bóng dáng người phụ nữ nọ, nên không kìm được tò mò:
– Anh sao thế?
– Không sao.
Hắn thản nhiên thu hồi đường nhìn, nhếch môi trả lời qua loa.
Nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên ánh sáng khó hiểu.
Không biết tại sao nhưng người phụ nữ kia làm hắn thấy rất quen thuộc, có cảm giác thân thiết rất lạ lùng.
Nhưng…
Rõ ràng họ chưa từng gặp một lần nào.
Ra khỏi trung tâm triển lãm, bên ngoài gió khá lớn, Nhạc Yên Nhi nhét tay vào túi áo khoác mới phát hiện ra bên trong có một tờ giấy.
Thứ này xuất hiện lúc nào chính cô cũng không biết.
Lúc này Dạ Đình Sâm đã đi lấy xe, còn cô đang đứng chờ trước cửa.
Mở ra xem thì thấy trên giấy chỉ viết mấy chữ.
“Cẩn thận Julia.”
Julia… Em gái của William, người ái mộ Dạ Đình Sâm.
Năm đó gia tộc William lụn bại, gã lên thuyền bỏ trốn, đến giờ tung tích vẫn không rõ.
Lẽ nào họ đã trở lại, còn đang âm mưu gì đó ư?
Nhưng vấn đề là ai đã đưa cô tờ giấy này?
Là người phụ nữ điên khùng kia sao? Cô ấy biết cô ư? Nếu vậy đó là ai?