– Vậy nếu anh cứ cố chấp làm thế thì sao?
Dạ Đình Sâm hờ hững nói, giọng nói của hắn đã trở lại bình tĩnh, nó giống như một dòng nước lặng không một gợn sóng.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì trái tim run lên.
Rõ ràng cô thấy vừa sợ hãi vừa buồn bã, nhưng vẫn quật cường trả lời:
– Vậy em cũng chỉ có thể làm như những gì em vừa nói, em sẽ cùng tồn vong với Quảng Thịnh! Nếu anh phá hủy nó thì cũng đồng nghĩa… mất đi em!
– Được! Anh cũng muốn nhìn xem sẽ mất đi như thế nào!
Dạ Đình Sâm đứng bật dậy khỏi sofa, hắn nhìn Nhạc Yên Nhi với ánh mắt nóng rực, ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy nơi đáy mắt hắn, sau đó hắn xoay người bỏ đi.
– Dạ Đình Sâm…
Nhưng hắn đã đóng cửa lại rồi.
Hắn nói với người làm:
– Bắt đầu từ ngày hôm nay, không được cho thiếu phu nhân bước ra khỏi căn phòng này, ai để cô ấy chạy mất thì tôi sẽ lấy mạng kẻ đó!
– Vâng!
Người làm khiếp sợ trả lời.
– Dạ Đình Sâm! Anh thả em ra!
Nhạc Yên Nhi tức giận hét lên, bàn tay nhỏ bé của cô đập thật mạnh vào cánh cửa.
Đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ tĩnh mịch của Dạ Đình Sâm liếc nhìn cánh cửa một cái, hắn lạnh giọng nói:
– Không phải em rất coi trọng Lâm Đông Lục sao? Nếu như em dám làm ra chuyện ngốc nghếch gì thì anh sẽ cho anh ta chết theo em!
– Dạ Đình Sâm, anh vô lý quá rồi! Anh thả em ra, chúng ta nói chuyện tử tế được không?
– Trông coi thiếu phu nhân cho cẩn thận.
Dạ Đình Sâm làm như không nghe thấy lời nói của Nhạc Yên Nhi mà dặn dò người làm.
Cô ở trong phòng nghe tiếng bước chân của hắn càng ngày càng xa liền biết chắc chắn hắn sẽ không thả mình ra.
Sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, mồ hôi túa đầy trên trán. Cô không ngừng nhắc nhở bản thân mình phải bình tĩnh, càng lúc nguy cấp thì càng phải bình tĩnh!
Cô mở khóa điện thoại, lúc này ai có thể giúp cô đây.
Sim điện thoại ở Pháp này của cô chỉ lưu số của những người bên cạnh Dạ Đình Sâm.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
Nhạc Yên Nhi nghĩ tới một người!
Cô tìm thấy danh thiếp vàng mà Francis đưa cho cô lúc trước, khi cầm nó trên tay, cô lại cảm thấy nó nặng trịch.
Vốn tưởng mình sẽ không có cơ hội dùng tới nó, nhưng không ngờ nhanh thế đã phải dùng đến rồi.
Cô lo lắng gọi vào số trên danh thiếp, người bên kia nhanh chóng bắt máy.
– Người đẹp phương Đông?
Francis dùng giọng tiếng Anh tao nhã của mình, vừa kinh ngạc vừa hưng phấn hỏi.
– Tôi là Nhạc Yên Nhi, anh đã cho tôi danh thiếp, anh có còn nhớ không?
– Đương nhiên là tôi nhớ rồi, ấn tượng sâu đậm là khác. Cô gặp phải chuyện rắc rối gì sao?
Francis hỏi với giọng tò mò.
Nhạc Yên Nhi chần chừ một chút rồi mới nói:
– Tôi cần anh giúp một việc, Dạ Đình Sâm nhốt tôi ở nhà không cho tôi ra ngoài, nhưng tôi có chuyện quan trọng cần trở về thành phố A, không ai có thể giúp tôi, tôi chỉ nghĩ ra anh thôi…
Trong giọng nói của cô phảng phất chút mong đợi.
Francis nghe thế thì cười khổ:
– Cô đã đặt ra cho tôi một vấn đề khó rồi! Cô cũng biết không ai giúp được cô, chẳng lẽ tôi thì giúp được sao? Tôi đưa cho cô danh thiếp là vì sợ có một ngày Dạ Đình Sâm không thể giúp cô thì tôi sẽ ra mặt, trả ân tình cho cô. Nhưng lần này là anh ta đích thân nhốt cô lại, cô nghĩ tôi có bản lĩnh cướp người trong tay anh ta sao?
– Tôi… tôi biết chuyện này đúng là làm người khác khó xử, xin lỗi anh, tôi cũng chỉ thử một lần mà thôi.
Đúng thế, Dạ Đình Sâm đã nhốt cô lại thì ai dám thả cô ra ngoài chứ?
Cô thở hắt ra một hơi, ủ rũ nói:
– Xin lỗi vì đã quấy rầy anh nghỉ ngơi, tôi cúp máy trước đây…
Nhạc Yên Nhi vừa định tắt máy thì giọng nói gấp gáp của Francis truyền tới:
– Khoan đã!
– Sao vậy!
Nhạc Yên Nhi ỉu xìu hỏi, thực sự giờ cô không vui nổi.
– Tôi là bá tước đúng không.
– Đúng.
Cô đáp.
– Tôi phải giữ lời hứa chứ nhỉ?
– Hả?
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.
– Tôi nợ ân tình của cô thì nên giúp cô ba lần, nếu như cô đã mở miệng nhờ vả thì tôi không nên từ chối. Tôi đồng ý giúp cô, nhưng tôi phải sắp xếp thật kỹ càng đã, không có kế hoạch tỉ mỉ thì tôi cũng không dám khinh suất mạo hiểm, cho tôi thời gian một buổi tối, sáng mai tôi sẽ đưa cô đi.
– Sáng mai ư? Mấy giờ?
Sự thay đổi của Francis quá lớn, khiến cô nhất thời chưa thể tiếp nhận nổi, chỉ có thể kinh ngạc hỏi lại.
Nhưng người ở đầu dây bên kia đã đắm chìm trong sự kích thích của thử thách rồi.
– Đấu trí đấu dũng với Dạ Đình Sâm thật đúng là thú vị, xem ra phải…
Francis đã vui đến mức quên béng Nhạc Yên Nhi mà cúp điện thoại luôn.
Cô nhìn điện thoại trên tay với ánh mắt bất đắc dĩ, không biết người này có đáng tin không nữa, nhưng bây giờ có hy vọng còn hơn là không.
Nghe Arthur nói, Quảng Thịnh giờ đang gặp khủng hoảng nghiêm trọng, không còn thời gian để lãng phí nữa rồi, cô thực sự lo Lâm Đông Lục sẽ xảy ra chuyện.
Tối nay chắc chắn sẽ là một đêm khó ngủ.
Đồng thời lúc này, trong căn nhà của Bayer nơi xa xôi vẫn còn sáng đèn.
Thân là thư ký của phu nhân Minh Tú, vì để tránh hiềm nghi nên ông vẫn luôn sống ở nơi rất xa bà, nhưng mỗi ngày ông đều đưa đón bà đi làm và tan làm đúng giờ.
Lúc phu nhân Minh Tú gõ cửa, Bayer đang pha một ly cafe, lúc mới mở cửa ông thấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền mỉm cười thấu hiểu:
– Đến rồi à?
– Ừm.
Phu nhân Minh Tú đáp một tiếng rồi lách người vào trong, khi ngửi thấy mùi cafe trong nhà, bà hơi kinh ngạc:
– Trước giờ ông không uống cafe mà, vì chuyện Đình Sâm làm nên tâm trạng ông không tốt đúng không?
– Không có gì, tôi nhàm chán nên uống chơi thôi mà. Bà uống gì? Vẫn soda đúng không?
Bayer mỉm cười, sau đó không đợi phu nhân Minh Tú trả lời đã đi chuẩn bị.
Ông quá hiểu người phụ nữ này, hỏi hay không cũng chỉ có một đáp án.
Bà nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông đó thì môi mím lại, khóe miệng nhếch lên một độ cong rất nhỏ, trong cay đắng còn có chút ngọt ngào.
Một lúc sau Bayer đã bưng hai cái tách tới, một tách của ông, còn tách kia là của bà.
– Bà uống cốc nước rồi đi đi, để người khác nhìn thấy thì không tốt.
Mọi chuyện đang đến lúc quan trọng, nhưng người mà ông quan tâm vẫn chỉ có mình bà.
Phu nhân Minh Tú nhíu mày, giọng nói phảng phất sự áy náy và lo lắng của bà vang lên:
– Tôi không ngờ sự trả thù của nó lại tới nhanh như vậy. Sao chuyện xảy ra bao nhiêu ngày thế rồi mà ông lại giấu tôi?
Theo lý mà nói, với thế lực của phu nhân Minh Tú, nhất cử nhất động của thành phố A bà đều rõ như lòng bàn tay, nếu như ngày nào đó bà không biết chuyện thì chắc chắn là có người động tay động chân.
Người đó, chính là Bayer!
Đến tận bây giờ bà mới biết thành phố A xảy ra chuyện gì, Bất động sản Quảng Thịnh phải đối mặt với nguy cơ lớn nhường nào!
Bayer nghe thấy lời này thì vẫn mỉm cười tao nhã, ông tỏ ra hờ hững, gặp chuyện không sợ hãi, dường như không có chuyện gì có thể làm khó ông.
– Lúc chọn làm thư ký của bà, tôi đã buông bỏ hoàn toàn mọi thứ trước mắt. Bất động sản Quảng Thịnh đã chẳng còn gì liên quan đến tôi rồi.
– Thế nhưng, Lâm Đông Lục thì sao? Ông không quan tâm đến thằng bé sao?
Bà kích động nói.
– Mỗi một người đều có số mệnh riêng của mình, tôi không can thiệp vào cuộc sống của nó, nó cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của tôi! Tôi đã nợ nó quá nhiều rồi, vậy thì cứ nợ tiếp đi!
Bayer cười cay đắng.
Nụ cười này…
Khiến cho lòng bà chua xót.
Ông làm như thế tất cả đều là vì bà!