– Thật à? Tất cả đều mong tôi còn sống, nhưng nếu tôi biến mất, có lẽ các người đều không phải phiền não rồi.
Giọng Mạnh Y Bạch trầm trầm.
Nhạc Yên Nhi vội nắm lấy tay cô, nói:
– Nếu cô biến mất thì đó chính là nợ của Dạ Đình Sâm, cả đời anh ấy phải gánh lấy. Tôi không muốn thấy chồng mình đau khổ như vậy. Hơn nữa, cô còn sống thì ngăn cách giữa hai anh em họ mới có thể tiêu tan, hẳn cô cũng không mong hai người họ giận nhau, đấu đá nhau cả đời. Ngoài ra thì Anjoye luôn tự trách mình, cậu ấy cho rằng cô đã chết và cái chết ấy là tại cậu ấy, cô không muốn nói rõ với cậu ấy ư?
– Tôi…
Mạnh Y Bạch cảm thấy thật khó chịu.
– Khi còn sống, cô hãy nói những lời đó ra, nếu không sẽ nuối tiếc. Với lại tôi làm thế không chỉ vì cô mà cũng là vì bản thân tôi, nếu tôi bụng dạ hẹp hòi thì Dạ Đình Sâm đã chẳng yêu. Tôi không phải người phụ nữ ngu ngốc, tôi biết nên làm gì, có lẽ đây chính là chút mưu kế của tôi.
Cô cười lém lỉnh để xoa dịu không khí.
Mạnh Y Bạch mím môi, nói:
– Tôi đồng ý với cô, mọi chuyện nghe theo cô.
Nhạc Yên Nhi nghe được lời này thì thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng lặng lẽ trôi qua, Bạch Quỷ tới gặp Nhạc Yên Nhi vào giữa trưa, người này đang cải trang thành nữ giúp việc, nói rằng Julia sẽ hẹn gặp cô vào chiều nay, đây chính là cơ hội tốt nhất.
Bách Quỷ phải đưa tin cho Anjoye sớm để anh tìm Đỗ Hồng Tuyết rồi lập tức quay lại đưa Mạnh Y Bạch ra ngoài. Làm xong tất cả, Bách Quỷ sẽ tới bệnh viện lấy con chip gắn dưới da mặt ra, từ đó trở đi, phía Julia sẽ không nhận được bất cứ cảnh báo nào nữa.
Tới đó, mọi thứ mới có thể coi như xong.
Bách Quỷ tính toán tất cả cần ít nhất là một giờ, lâu nhất là một giờ rưỡi.
Nếu bị Julia phát hiện sớm thì cô ta có thể kích nổ con chip, như vậy mọi người xung quanh Bách Quỷ đều sẽ chết.
Có lẽ người bên cạnh khi ấy là Anjoye, là Mạnh Y Bạch, là Đỗ Hồng Tuyết, thậm chí là người vô tội.
Không thể đoán biết được.
Bách Quỷ nói ra kế hoạch của mình rồi nhìn Nhạc Yên Nhi với ánh mắt rất nặng nề, cô phải kéo dài thời gian được hơn một tiếng, thậm chí là một tiếng rưỡi, thế nhưng có quá nhiều việc cần làm, nếu bất cẩn, tất cả bọn họ sẽ bị tiêu diệt.
Nhạc Yên Nhi biết đây là một việc khó nhưng cô không ngờ nó lại khó đến thế này.
Hơn một giờ, phải nói gì với Julia để kéo dài thời gian được tới vậy?
Trái tim cô đập thình thịch, sinh mạng của tất cả bọn họ đều đánh cược trong tay cô, cô không dám mạo hiểm.
Mạng mình thì không quan trọng, nhưng hại người khác thì đó là lỗi của mình.
Sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
Lòng bàn tay Nhạc Yên Nhi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cơ thể cũng run rẩy.
Bách Quỷ biết áp lực lớn nên vỗ nhẹ lên vai Nhạc Yên Nhi để an ủi.
Vậy mà suýt nữa Nhạc Yên Nhi đã hét lên. Thần kinh của cô đang tập trung cao độ, đột ngột bị vỗ vai khiến sắc mặt cô càng trắng hơn.
– Cô không sao chứ? Cô thế này làm tôi rất lo đấy.
– Tôi sợ.
Không sợ là giả, cô không có cách nào để ngụy trang được đến độ hoàn hảo cả.
– Tôi biết, việc này ai phải làm cũng sẽ sợ thôi. Nhưng chúng ta chỉ có cơ hội này, tự do của tôi, Mạnh Y Bạch và Đỗ Hồng Tuyết, tất cả đều trong tay cô.
– Nhưng nhỡ đâu…
– Lúc trước chính cô là người khuyên tôi, sao bây giờ cô lại sợ thành thế này?
Bách Quỷ trêu chọc để làm dịu bầu không khí nhưng hiệu quả quá nhỏ.
– Không phải sợ, Bách Quỷ tôi sống thế này cũng chẳng khác gì chết, coi như cô quyết định thay tôi đi. Tôi đồng ý giao mạng tôi cho cô, cô có cần không? Nhạc Yên Nhi, cô có cần không?
– Nhưng đâu chỉ có mình mạng của cậu, còn có Mạnh Y Bạch nữa!
– Cô không thấy cái chết chính là một loại giải thoát với cô ấy à? Cô ấy sống mới thật là khốn khổ.
Nhạc Yên Nhi nhíu chặt mày, cuối cùng, cô nghiến răng, những ngón tay siết chặt, móng tay đâm vào thịt mà không hề biết.
Nhạc Yên Nhi thở dài.
– Được, tôi sẽ cố gắng giúp mọi người kéo dài thời gian, nhất định là được, mọi người sẽ không chết, nhất định là thế!
Cô tự thuyết phục mình, cô sợ mình không có dũng khí đối mặt.
Bạch Quỷ vỗ vai cô:
– Khi Julia tới tìm cô thì chính là lúc tôi bắt đầu hành động. Di động của cô ta có định vị của tôi, chỉ cần vượt qua một phạm vi nhất định nó sẽ lên tiếng cảnh báo, nhưng âm thanh rất nhỏ thôi. Vả lại tôi thường làm việc không theo mệnh lệnh nên điện thoại cũng hay vang, cô ta đã quen rồi, sẽ không để ý đâu. Nhưng cũng có khi bất chợt thay đổi, cô phải tùy cơ ứng biến. Cuối cùng, nếu như tôi may mắn gỡ được chip thì điện thoại sẽ phát ra tiếng cảnh báo lớn nhất, khi ấy chứng minh chúng tôi đã an toàn, cô phải bảo vệ bản thân, hiểu chứ?
– Tôi… tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm tốt.
Cô nói từng chữ như đang hứa:
– Hai người hẳn đã biết nhau nhiều năm, tôi muốn biết mọi thứ về Julia, càng nhiều càng tốt, như vậy cũng thuận tiện cho tôi làm các việc tiếp sau.
– Được.
Bách Quỷ gật đầu rồi kể chuyện.
Bây giờ có rất nhiều tính mạng đang nằm trong tay Nhạc Yên Nhi, cô không thể bất cẩn được.
Sau khi Bách Quỷ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình cô.
Cô ngồi ở một bên giường, liên tục trấn an bản thân không phải sợ.
Đây là chuyện duy nhất cô có thể làm vì Mạnh Y Bạch.
Dạ Đình Sâm nợ quá nhiều, là vợ hắn, cô phải trả. Dù gì bây giờ cô cũng đang hạnh phúc, là hạnh phúc vốn thuộc về người khác.
Cho nên vì hắn, cô phải thắng trận chiến này.
Nhạc Yên Nhi dần bình tĩnh lại, cô đã không còn hoảng sợ nữa.
Thời gian trôi qua từng phút, tới hai rưỡi chiều, tiếng gõ cửa vang lên.
Tim Nhạc Yên Nhi như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô phải cố gắng hít thở để điều chỉnh lại tâm trạng.
Cô lên tiếng:
– Ai thế?
– Julia.
Nhạc Yên Nhi mím môi, lấy tinh thần ra mở cửa. Cô nhìn Julia, hỏi:
– Cô đến làm gì?
Julia mỉm cười nhìn thoáng qua rồi bước thẳng vào phòng, ngồi trên salon như một nữ vương.
– Ở đây có quen không? Cô là khách quý của tôi mà, là nhân chứng cho hôn lễ của tôi, cô không thể gặp vấn đề gì được.
Nhân chứng cho hôn lễ?
Nhạc Yên Nhi nhíu mày, nghi ngờ hỏi:
– Ý cô là gì?
– Tôi và Dạ Đình Sâm sẽ kết hôn, cô là người chứng hôn, thế nào?
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì tái mặt:
– Không thể nào, Dạ Đình Sâm sẽ không cưới cô!
– Sao cô biết được, mọi thứ trong tay tôi mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra! Dù tôi bảo anh ta chế thì anh ta cũng không dám oán hận nửa câu.
Julia vươn tay nắm cằm Nhạc Yên Nhi, cười nói:
– Bây giờ anh ta như một con chó vậy, thậm chí còn nghe lời hơn cả một con chó nữa!