– Được! Giao dịch thành công! Tôi vốn cũng không định nói cho cô ấy biết, bây giờ cô ấy sắp sinh rồi, biết quá nhiều không tốt. Nhưng tôi rất tò mò, chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà bà coi cô ấy còn quan trọng hơn con trai mình sao?
– Nếu như Đình Sâm biết tôi làm như vậy thì chắc chắn sẽ tán thành, bởi vì… nó cũng không hy vọng Yên Nhi xảy ra chuyện gì. Hơn nữa bây giờ con trai tôi đang ở trong tù, tôi chính là người nhà của con bé, người một nhà sao lại để xa cách được? Vì nghĩ cho tương lai của cháu mình thôi, tôi không thể không làm thế.
– Hóa ra… là thả cần câu cá lớn, kế hoạch lâu dài à! Luận mưu lược, tôi không bì kịp bà, thật sự không bì kịp, xin được chỉ bảo!
Norman nghe thế thì lập tức thu lại thái độ hờ hững, tuy rằng anh ta vẫn cười nói tùy tiện nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ kính trọng.
Hai người bàn bạc với nhau, xem như đã thỏa thuận xong, nhưng không ngờ đột nhiên họ nghe thấy tiếng của Anjoye.
– Yên Nhi! Chị sao thế, có ai không, chị ấy… hình như chị ấy vỡ ối rồi…
Cô ngã vào lòng người vừa mới chạy tới là Anjoye, không thể chống đỡ nổi cơ thể mệt mỏi nữa, ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, dường như cô nhìn thấy Norman và phu nhân Minh Tú chạy ra.
Hóa ra… đây chính là chân tướng năm đó!
Chẳng trách phu nhân Minh Tú đối xử tốt với cô đến thế, hóa ra đều là vì áy náy…
Không ngờ cái chết của mẹ cô lại có liên quan đến bà…
Nhạc Yên Nhi đã có một giấc mơ rất dài, cô mơ mình bị nhốt trong hầm băng rét căm căm, vách tường rất rất cao, cô không thể bò lên được.
Cô rất cô đơn, trong hầm băng rộng lớn chỉ có mình cô.
Dạ Đình Sâm ở đâu rồi?
Cô chạy mãi trong bóng tối vô tận nhưng không tìm thấy hắn.
Không có hắn, cô tỉnh dậy làm gì?
…
Lúc Norman xuất hiện ở trong tù đã là mười hai giờ đêm, anh ta vừa mới ở bệnh viện về.
Nhạc Yên Nhi sinh mổ thành công, nhưng sản phụ đột nhiên xuất huyết, huyết áp không ổn định, vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch.
Cô rất gầy, sau khi sinh con ra, trông cô lại càng gầy hơn, tuy gương mặt của cô không xanh xao nhưng hai gò má trắng bệch, khiến người ta nhìn thấy mà thắt lòng.
Chẳng bao lâu sau, quản ngục dẫn Dạ Đình Sâm ra, hai người cách nhau một tấm kính bảo vệ.
Norman do dự chốc lát rồi lên tiếng:
– Đứa bé đã chào đời rồi, là một cô bé rất xinh đẹp, nhưng nhỏ lắm, tôi lại là một tên đàn ông thô lỗ, quả thật tôi không nhìn ra thứ nhỏ bé như thế giống ai nữa.
– Con gái anh mới là thứ gì.
Trên mặt Dạ Đình Sâm dâng lên vẻ vui mừng, nhưng vừa nghe thấy Norman nói xong, hai mắt hắn híp lại đầy nguy hiểm, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Sau đó hắn hỏi:
– Sao lại sinh trước thời gian dự sinh nhiều thế, cô ấy vẫn ổn chứ?
– … Cô ấy không ổn, xin lỗi anh, cô ấy đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và phó chủ tịch, biết hết mọi chuyện năm đó rồi, vì thế… liền hôn mê bất tỉnh, bây giờ cô ấy vẫn đang giành giật sự sống trong bệnh viện, ý thức vô cùng yếu ớt.
Anh ta không nói ra chuyện mình và Nhạc Yên Nhi đã thỏa thuận vì không muốn tạo thành gánh nặng tâm lý cho hắn.
– Anh nói cái gì?
Dạ Đình Sâm ngay lập tức nhảy dựng lên, hắn như một con sư tử đang gào thét, tay đập mạnh xuống bàn, cả người xông thẳng vào lớp kính thủy tinh, nhưng bị ngăn ở bên trong.
– Vì thế, tôi đến đưa anh đi gặp cô ấy.
Norman bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh ta phát hiện ra mình quá mềm lòng, không muốn nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của kẻ địch.
Nếu như Nhạc Yên Nhi có mệnh hệ gì thì Dạ Đình Sâm cũng sẽ suy sụp theo.
Anh ta không muốn mất đi một kẻ địch tiềm năng như vậy.
Quản ngục mở cửa thả người, hắn là kẻ tình nghi quan trọng, theo lý thì không được thả ra ngoài, nhưng Norman nói sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, nếu xảy ra chuyện gì thì một mình anh ta sẽ chịu hết mọi hậu quả.
Anh ta liếc mắt nhìn cái còng tay một cái, áy náy nói:
– Cái này thì tôi không giúp anh được.
– Đừng phí lời, mau đưa tôi đi gặp cô ấy!
Hắn rống giận như một kẻ điên.
Cuối cùng, Dạ Đình Sâm đi theo Norman đến bệnh viện.
– Chính là phòng này…
Anh ta còn chưa nói xong thì Dạ Đình Sâm đã xông vào.
Trong phòng bệnh, y tá đang truyền nước cho cô, thấy Dạ Đình Sâm đột nhiên xông vào cô ta bị dọa giật nảy mình.
Cô ta còn chưa kịp nói gì thì đã bị Dạ Đình Sâm ném ra ngoài.
Nhạc Yên Nhi nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, cô vừa sinh con xong, lại còn bị xuất huyết, cánh tay lộ ra ngoài của cô trắng tới mức nhìn thấy cả mạch máu bên trong.
Dường như cô chỉ đang ngủ thôi, trên mũi chụp ống thở ôxi, cánh mũi của cô run nhẹ, lồng ngực cũng hơi nhấp nhô.
Những cử động yếu ớt ấy giống như một liều thuốc an thần, khiến trái tim bất an của hắn bình tĩnh lại.
Cô vẫn còn sống… còn sống là tốt rồi…
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay của cô hơi lạnh, trong thời tiết tháng sáu nóng bức này, tay cô lạnh tới mức khiến tim hắn như bị xát muối.
Hắn cố sức dùng độ ấm trên bàn tay của mình để sưởi ấm cô, đôi môi mỏng của hắn hé ra, nói với giọng vừa bàng hoàng vừa hung dữ.
– Nhạc Yên Nhi, em dám chết thử xem!
Câu nói này…
Như hút đi hết linh hồn của hắn vậy.
Hắn rất sợ hãi.
Cả người hắn run rẩy.
Không ngờ đường đường chủ tịch của LN mà cũng có ngày trở nên thảm hại thế này, mà tất cả chỉ vì một người phụ nữ.
Norman đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, dưới đáy mắt anh ta tràn ngập vẻ áy náy, tuy rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn nhưng quả thật anh ta không thể đùn đẩy trách nhiệm được.
Anh ta mấp máy môi một lúc rồi nói:
– Đứa bé vẫn còn trong lồng kính, anh muốn đi thăm không?
Câu nói của anh ta như đá chìm xuống biển sâu, hắn làm như không nghe thấy.
Tất cả mọi giác quan của hắn đều đã đóng lại, chỉ còn lại một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào gương mặt chỉ to bằng bàn tay của Nhạc Yên Nhi, trái tim hắn co rút đau đớn.
Norman bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi xoay người rời đi, để lại không gian riêng cho cặp vợ chồng này.
Điều duy nhất mà anh ta có thê làm được là kéo dài thời gian, để hắn ở bên Nhạc Yên Nhi lâu hơn một chút.
Hai mươi tư tiếng này vô cùng quý giá.
Thời gian cứ thế trôi đi, hai bàn tay của hắn nắm chặt lấy tay Nhạc Yên Nhi, nhưng không nói một câu.
Không ăn không uống, không cử động.
Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, người đàn ông ý chí phấn chấn kia đã trở nên vô cùng tiều tụy, chỉ cần có người lên tiếng bảo hắn rời đi một bước thì hắn sẽ nổi giận không thôi.
Nhưng nếu như bác sĩ nói Nhạc Yên Nhi cần tiêm, hắn phải nhường lại vị trí thì hắn trở nên vô cùng cẩn thận, từ từ đặt tay cô xuống giường, hắn cất giọng đầy dịu dàng.
– Nhẹ một chút, cô ấy sợ đau.
Câu nói này khiến cho những y tá dù không hiểu câu chuyện của họ cũng thấy đau lòng.
Bất cứ ai đều có thể cảm nhận được tình yêu hắn giành cho cô, một tình yêu không hề che giấu, yêu sâu tận xương.
Sau khi bác sĩ ra khỏi phòng, hắn ngồi lại bên cạnh cô, nắm lấy tay cô dịu dàng nói:
– Vừa nãy có đau không? Nhịn một chút là hết đau thôi, anh ở đây với em, không đi đâu hết.
Thời gian hai mươi tư tiếng trôi nhanh như gió.
Quản ngục xuất hiện trước cửa phòng bệnh, hai người họ nhìn Norman với ánh mắt đầy khó xử, chần chừ nói:
– Sếp… đến giờ phải áp giải kẻ tình nghi về rồi.
– Đợi thêm chút nữa đi.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Qua thêm một tiếng nữa, quản ngục lại hỏi:
– Sếp… chúng ta để anh ta ra ngoài lâu quá rồi, nếu như cấp trên hỏi tới thì cả hai chúng tôi đều không biết ăn nói thế nào đâu.