Nhạc Yên Nhi nhìn theo bóng lưng gầy guộc của Mạnh Y Bạch, dường như chiếc áo bông kia cũng nặng hơn cô ấy, cô nhìn mà thấy lòng xót xa.
Nếu như đây thật sự là Mạnh Y Bạch thì tất cả những đau khổ mà cô ấy chịu đều là vì Dạ Đình Sâm, món nợ này… phải trả thế nào đây?
Tối nay chắc chắn sẽ là một buổi tối khó ngủ.
Nhạc Yên Nhi không chỉ trằn trọc vì chuyện của Mạnh Y Bạch mà còn vì trận cá cược với người đó nữa.
Hiện giờ người mà cô tiếp xúc chỉ có Julia và Mạnh Y Bạch, từ cuộc nói chuyện với y cô có thể nhận ra, người đó vô cùng tự tin với thuật hóa trang của mình, vì thế dù biết thời gian một ngày bất lợi với mình nhưng y vẫn to gan khiêu chiến.
Người mà ngày mai y đóng giả chắc chắn sẽ khiến cô bất ngờ.
Không thể là đàn ông được vì quá phổ biến.
Vậy chính là phụ nữ.
Giữa Mạnh Y Bạch và Julia, y sẽ đóng giả làm ai đây?
Cả buổi tối Nhạc Yên Nhi không được ngủ ngon, hôm sau trời còn chưa sáng cô đã dậy, cuộc sống không có TV, điện thoại thật là nhàm chán, hơn nữa cô còn đang phập phồng lo lắng nên càng có cảm giác ngày dài tựa năm.
Mới bảy giờ, trời còn chưa sáng hẳn đã có người tới gõ cửa rồi.
Nhạc Yên Nhi bỗng nhiên thấy căng thẳng, cô cảnh giác hỏi:
– Ai đấy?
– Là tôi, cô dậy chưa?
Là giọng của Mạnh Y Bạch.
Cô ra mở cửa, vết sẹo trên mặt cô ấy được bôi thuốc mỡ màu vàng, bên trên còn lẫn theo vết máu, trông rất đáng sợ.
– Sao mới sáng sớm mà cô đã tới đây thế?
– Tôi nấu xong bữa sáng rồi, tôi bê qua đây cho cô nhé.
Sau khi xác định được Nhạc Yên Nhi đã thức giấc, cô ấy liền xoay người đi, định mang bữa sáng đến đây cho cô.
Nhạc Yên Nhi gọi cô ấy lại:
– Tại sao cô lại đối xử với tôi tốt như thế?
– Tôi làm việc theo mệnh lệnh, cô Julia bảo tôi hầu hạ cô.
Hầu hạ…
Lòng Nhạc Yên Nhi trầm xuống, cô không gánh nổi hai chữ này.
Cô vẫn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, cổ họng ngứa rát, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Cô ấy nhanh chóng bưng bữa sáng tới, chỉ là cháo trứng muối thịt nạc đơn giản kèm theo rau muối, không phải là bữa sáng phong phú tới mức hoa mắt.
Nhạc Yên Nhi vẫn giữ cô ấy lại ăn cùng, lúc rót nước cho cô ấy, cô nhướn người qua, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên mặt cô ấy.
Hai người cùng ngồi xuống, khi ăn cơm Mạnh Y Bạch vẫn giữ vẻ lạnh lùng, sau khi suy nghĩ kỹ, Nhạc Yên Nhi hỏi:
– Cô có biết ở đây có người nào biết thuật hóa trang không?
– Có, đó là khách cô Julia mời tới.
– Vậy cô có biết cậu ta tên là gì không?
– Không biết, e là đến cả cô Julia cũng không biết.
Mạnh Y Bạch bình tĩnh ăn cơm, hỏi:
– Tạo sao đột nhiên cô lại hỏi về người đó vậy? Julia hoàn toàn không biết gốc gác của cậu ta hay cậu ta là người nước nào, thuộc thế lực nào, cậu ta hành động rất tự do, nhưng cũng phục tùng mệnh lệnh. Bình thường khi không có nhiệm vụ, không ai biết cậu ta làm gì. Tốt nhất cô đừng chọc vào cậu ta, đó không phải là người bình thường đâu.
– Thần bí thế à? Tại sao cậu ta phải làm việc cho một gia tộc đã xuống dốc như nhà William?
Nhạc Yên Nhi vô cùng kinh ngạc.
– Điều này e chỉ có mình cậu ta biết thôi. Ở đây chưa ai nhìn thấy bộ mặt thật của người đó, cũng không biết cậu ta bao nhiêu tuổi, chiều cao thật sự là bao nhiêu. Vì thế, đó là một người rất khó dây vào.
– Đúng là khó nhằn, nhưng tôi đã đánh cược với cậu ta, nếu như tôi không thể thắng thì tôi sẽ biến thành như cô. Nếu như tôi thắng thì cậu ta nợ tôi một điều kiện.
Cô mím môi cười hờ hững, không biết có phải mình điên rồi nên mới to gan đánh cược một ván như thế không.
– Đây là quyết định của cô, tôi không thể can thiệp.
Nhạc Yên Nhi đột nhiên hỏi:
– Vậy Dạ Đình Sâm thì sao?
Tay của Mạnh Y Bạch khựng lại.
– Tôi biết cô là bạn gái cũ của anh ấy, chuyện trước đây của hai người tôi cũng biết một chút. Có lẽ trong mắt cô, tôi là kẻ đã phá hoại quan hệ của hai người. Bao nhiêu năm nay cô mất tích, tất cả mọi người đều nghĩ cô đã chết rồi, thật ra trong lòng cô cũng rất đau đớn đúng không.
Mạnh Y Bạch nghe thế liền nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt dấy lên một cảm xúc khó nói thành lời.
Nhạc Yên Nhi nói tiếp:
– Tôi không có quyền giải quyết chuyện này, quyền quyết định nằm trong tay Dạ Đình Sâm. Tôi sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy, không làm ba người chúng ta cùng khó xử.
– Cô đang nói gì thế, tôi không hiểu gì hết, tôi không hề quen chồng cô.
Hai mắt Mạnh Y Bạch lóe lên.
– Xin lỗi.
Nhạc Yên Nhi nói, cô rũ mắt xuống, cảm thấy nơi khóe mắt có chất lỏng ẩm ướt chảy qua.
Bao nhiêu năm nay chắc chắn cô ấy đã sống rất khổ sở.
Mạnh Y Bạch nghe thế, cơ thể run lên, sau đó cô ấy đứng bật dậy:
– Cô cứ ăn đi, lát nữa tôi sẽ đến thu dọn.
Nói xong liền xoay gót bỏ đi.
Nhạc Yên Nhi vẫn cứ bưng bát, quả thật cô không thể nuốt nổi cơm nữa.
Cô đi ra cửa, nghe thấy cuộc đối thoại của Julia và vệ sĩ vọng từ tầng dưới lên
– Chăm sóc anh ấy cho tốt vào, anh ấy muốn gì thì cho cái đấy, đợi đến khi anh ấy lên tiếng muốn gặp tôi thì báo lại với tôi sau.
– Vâng, có điều… bên phía Nhị thiếu đã có hành động…
Julia ngẩng đầu nhìn lên Nhạc Yên Nhi trên cầu thang, cô ta chuyển chủ đề, hờ hững nói:
– Đi xuống trước đi.
– Vâng.
Nhạc Yên Nhi không biết người bọn họ nói tới có phải Dạ Đình Sâm hay không, nhìn thấy cô ta đứng ở tầng dưới, cô liền dừng bước, chuẩn bị quay trở về.
Nhưng lại bị Julia ngăn cản.
– Nếu như đã tới rồi thì vội đi làm gì, uống một ly rượu với tôi đi.
– Tôi còn có việc…
– Hình như cô không có quyền từ chối tôi thì phải.
Cô ta cười lạnh rồi ngồi xuống ghế sofa, trên bàn trà đã đặt sẵn rượu vang và ly rượu.
Cô ta tự rót một ly cho mình, chất lỏng màu đỏ từ từ chảy xuống, khúc xạ ánh sáng lên gương mặt trang điểm lòe loẹt của cô ta.
Nhạc Yên Nhi bước lên trước, ngồi xuống đối diện cô ta, cô không nghĩ rằng Julia tốt bụng mời cô uống rượu đâu.
– Người mà vừa nãy cô nói tới là Dạ Đình Sâm ư?
– Cầu xin tôi đi, khiến tôi vui vẻ, chưa biết chừng tôi sẽ nói cho cô biết Dạ Đình Sâm hiện đang ở đâu, tình hình bên ngoài ra sao rồi.
Julia cười lạnh, trên mặt chứa đầy vẻ đắc ý của kẻ chiến thắng, cô ta nhìn Nhạc Yên Nhi như nhìn một con kiến vậy.
Quả thật trong mắt cô ta, Nhạc Yên Nhi bây giờ quá nhỏ bé quá yếu đuối.
Nhưng… cô không yếu ớt như trong tưởng tượng của cô ta.
Julia muốn nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Nhạc Yên Nhi chứ không phải là vẻ bình tĩnh lạnh nhạt như mọi việc không liên quan đến mình này.
Thấy Nhạc Yên Nhi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô ta không nhịn được nhíu chặt mày, tức giận ném ly rượu vang trong tay đi.
– Tôi hỏi cô đấy, cô điếc rồi à?
Chiếc ly va vào người cô, chất lỏng màu đỏ lập tức tràn ra, nhiễm đỏ cả quần áo cô.
Chiếc áo khoác này là do Dạ Đình Sâm đích thân mặc cho cô trước khi ra ngoài, bây giờ nó bẩn rồi.
Cô ngẩn ra, trong lòng vô cùng cay đắng nhưng càng xót cho quần áo hơn.
Julia thấy dáng vẻ này của cô thì trong lòng hừng hực lửa giận, cô ta đứng bật dậy, tiến lên hai bước, nắm chặt lấy cằm của cô, ép cô phải ngẩng cao đầu lên nhìn cô ta.
– Nhạc Yên Nhi, rốt cuộc cô kiêu ngạo cái gì, bây giờ cô là tù nhân của tôi, tôi giết chết cô dễ như giết một con kiến! Có phải tôi phải bắt cả con gái của cô tới đây thì cô mới quỳ xuống cầu xin đúng không?
– Đừng mà… đừng làm hại Vãn Vãn!
Lúc này, Nhạc Yên Nhi mới bắt đầu hoảng hốt.
– Nào, thử nói một câu tôi nghe xem nào, có khi tôi mà vui thì sẽ bỏ qua cho con gái của cô đấy.