– A!
Dư San San đang chờ bên ngoài thì nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Nhạc Yên Nhi bên trong.
Cô giật mình, vội vàng vào xem:
– Sao thế?
Nhạc Yên Nhi mở cửa, vẻ mặt hoảng hốt:
– Sao lại hai vạch thế này?
– Chúc mừng, hai vạch là mang thai!
Chủ tiệm thuốc cười nói.
Nhạc Yên Nhi kinh hãi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch:
– Ông chủ, que thử này tốt chứ hả? Có thể bị sai không?
Ông chủ khó chịu:
– Cô có ý gì? Ý là tôi bán đồ giả à?
Dư San San vội xin lỗi:
– Không phải không phải, cô ấy mừng quá thôi.
Sau đó, cô kéo Nhạc Yên Nhi ra ngoài.
– Sao cậu lại thế?
Cô hỏi.
Nhạc Yên Nhi có đứa thứ hai, đây chẳng phải chuyện mừng hay sao?
Nhạc Yên Nhi làm lành:
– Nhưng mà lần trước tớ khám sức khỏe, Dạ Đình Sâm hỏi bác sĩ, bác sĩ nói nếu tớ có thai lần hai thì tỷ lệ sinh non sẽ rất cao. Tớ lo lắm…
– Ra vậy! Thế thì cũng đành chịu, nhưng đây là duyên phận của cậu với đứa bé, người khác muốn có con còn không được mà. Tỷ lệ cao nhưng cũng có phần đảm bảo mà? Chuyện do người làm, nhân định thắng thiên!
Nghe Dư San San trấn an, Nhạc yên Nhi cũng bình tâm hơn.
Loading…Đúng, đây là duyên phận của cô và đứa bé này. Rõ ràng có sử dụng biện pháp tránh thai nhưng vẫn mang thai, chứng minh mẹ con họ có duyên, phải không?
Nhạc Yên Nhi nhìn chằm chằm vào bụng mình, dù đã có kinh nghiệm một lần nhưng cô vẫn cảm thấy thật kỳ diệu.
– Tớ muốn về nhà.
Cô cười nói, cô muốn mau về chia sẻ tin tốt này với Dạ Đình Sâm.
– Được, tớ đưa cậu về.
Dư San San cũng đau lòng nhìn bụng mình. Được làm mẹ hẳn là một chuyện rất hạnh phúc.
Hai người về tới nhà, đồ ăn đã gần xong, Dạ Đình Sâm lập tức ra đón:
– Không sao chứ?
Dư San San hùng hổ:
– Dạ Đình Sâm, anh làm chồng kiểu gì thế? Không đưa cô ấy đi viện à?
– Là tớ không nói cho anh ấy biết mình không đến kỳ.
Nhạc Yên Nhi nói nhỏ.
Khó khăn lắm mới được “nghỉ” vài ngày, nếu Dạ Đình Sâm biết mình không đến kỳ thì cô còn đường sống sao?
Cho nên… đều tại mình hết!
– Sao? Nghiêm trọng lắm à?
Dạ Đình Sâm nhíu mày, nắm chặt tay Nhạc Yên Nhi, ánh mắt nóng bỏng.
– Em không sao, chỉ là chúng ta có phiền toái rồi.
– Phiền toái gì cứ giao cho anh là được, đâu đến em lo lắng?
Hắn bất đắc dĩ đáp.
– Ừm… là từ hôm nay anh phải chăm sóc em thật tốt, vì em không phải một người nữa, mà là hai.
– Hai? Em ăn béo thành hai người?
Hắn hỏi.
Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi muốn phụt máu.
Người bình thường đều có thể hiểu hàm ý của câu này mà, chẳng ngờ hắn lại hiểu ra béo thành hai người.
Mình béo thế à?
Nhạc Yên Nhi lườm hắn, hung dữ nói:
– Ăn cơm!
– Sao? Anh làm gì khiến em không vui à?
Dạ Đình Sâm ngẩn ra.
Bạch Kính Thần cười, vỗ vai hắn:
– Anh cả, anh đã hết thuốc chữa rồi.
Dư San San đi qua:
– Tôi cũng không muốn nhìn anh nữa, anh tự giải quyết đi.
Vãn Vãn cũng thở hồng hộc, tức giận nhìn hắn chằm chằm:
– Ba, con thay mặt đồng minh tương lai khinh bỉ ba, khinh bỉ ba sâu sắc!
– Đồng minh tương lai? Là gì?
Dạ Đình Sâm cuống lên, hắn vô tội nhìn về phía Nhạc Yên Nhi.
Nhưng cô chẳng thèm nhìn hắn, cuối cùng, Evan bước tới, chọc chọc hắn.
– Chú à, chúc mừng chú lên chức ba.
– Sao lại chúc mừng chú?
– À thì… dì Nhạc có thai đó!
Evan nói, nó lau mồ hôi trên trán rồi chạy vào phòng ăn.
Nhạc Yên Nhi có thai?
Hắn ngẩn ra, mãi một lúc lâu sau vẫn không phản ứng lại được. Sau đó, hắn vui mừng ra mặt rồi lập tức kiềm chế.
Hắn nhớ rõ khi Nhạc Yên Nhi có Vãn Vãn, lần sinh đó khiến cô suýt mất mạng, đến giờ còn di chứng.
Bây giờ lại có một đứa bé nữa?
Hắn nhíu chặt mày, tâm trạng rất tệ.
Nhạc yên Nhi chờ trong phòng ăn rất lâu mà không thấy hắn, cô không yên lòng nên lại quay ra, thấy hắn vẫn đứng nguyên vị trí ban đầu.
– Anh nghĩ gì thế? Anh không muốn đứa bé này à?
Cô khẽ hỏi.
Dạ Đình Sâm lắc đầu, hắn bước tới trước mặt cô, ôm cô vào lòng.
– Không phải, anh đang lo cho em. Còn nhớ lần trước chúng ta kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói có khả năng sinh non rất cao, sức khỏe em không tốt, anh lo lắm.
– Em cũng nghĩ tới chuyện đó nhưng San San nói đây là duyên phận của chúng ta và con, rõ ràng tỷ lệ mang thai rất nhỏ, cũng có phòng tránh nhưng nó vẫn đến, chứng tỏ đó là mong muốn của nó phải không? Hơn nữa có khả năng sinh non nhưng cũng có khả năng sống tiếp mà, chúng ta cùng cố gắng, cố gắng bảo vệ đứa trẻ thứ hai này nhé?
Nhạc Yên Nhi trông mong nhìn hắn.
– Mang thai rất vất vả…
Hắn ôm mặt cô, bất đắc dĩ nói. Hắn thà không có đứa bé thứ hai này còn hơn.
– Em không sợ, hơn nữa anh cũng sẽ rất tốt với mẹ con em mà? Em tin anh vẫn yêu em như trước, không ai hơn được anh, cũng như em yêu anh vậy!
– Được, anh sẽ bảo vệ ba mẹ con em.
Dạ Đình Sâm cảm thấy ấm lòng, hắn nói từng chữ.
Nhạc Yên Nhi vui mừng ôm eo hắn, chủ động dựa sát vào ngực hắn.
Bây giờ họ không phải hai người ôm nhau mà là ba người rồi.
Một hạnh phúc khó nói thành lời tràn ngập giữa hai người.
Ở nơi xa, có bốn người đang nhìn trộm.
Evan nói:
– Vãn Vãn, cậu sẽ có em trai hoặc em gái đấy.
– Ừ, mong là nó có thể thông minh tài trí bằng nửa tôi là tôi cũng thấy được an ủi rồi.
Nó nói như bà cụ non.
– Nhỡ hơn cậu thì sao?
Evan thắc mắc.
– Nó dám à?
Dư San San nghe hai đứa bé đáng yêu nói chuyện thì chẳng biết nên khóc hay nên cười, cô theo bản năng nhìn về phía Bạch Kính Thần, cảm thấy áy náy.
Dường như biết cô nghĩ gì, Bạch Kính Thần cũng sợ cô áy náy nên cố tình cười:
– Thế giới hai người cũng tốt mà, anh không thích trẻ con.
– Thật không?
– Anh lừa em được à?
Bạch Kính Thần cười khẽ, yêu chiều búng lên trán cô rồi ôm cô vào lòng.
Vậy là hai đôi người lớn ôm nhau, Evan cũng khẽ vươn tay, khoác lên vai Vãn Vãn.
Vãn Vãn hung dữ trừng mắt:
– Ranh con, không cần tay à?
– Cần.
Thế là nó lại rụt tay về.
Kết quả Vãn Vãn thò tay qua, nói:
– Anh em tốt.
Evan quay sang một góc Vãn Vãn không nhìn được, khẽ cười.