chương 968 nguồn sai nhé các bạn. Nội dung vẫn được tiếp nhé.
Chương 969: Ngoại truyện – Ác Mộng Anjoye về nhà, Wilson nhận ra Molly.
không theo sau anh thì h ~ Thiếu gia, bác sĩ Molly đâu?
~ Ở chỗ Hunt.
Anh cởi áo khoác, tháo carvat và cởi mấy khuy áo ra, lúc này cảm giác khó chịu trong lồng ngực mới bớt đi nhiều.
~ Quản gia, báo với bên Dior đưa trang phục nữ mùa hè mới nhất của năm nay tới, độ tuổi từ mười tám đến hai mươi nhé.
Nồi xona. anh lên gác.
~ Cậu muốn chọn quần áo tặng cho cô.
Molly à?
Anh lập tức gật đâu, bước chân vẫn hướng thẳng lên tầng.
~ Càng ngày cậu càng quan tâm tới bác sĩ Molly, thậm chí còn muốn chọn quần áo nữ.
nữa. Nhưng cậu chủ này, nếu cậu thích cô ấy.
thật thì phải mau ra tay đi, tôi thấy bác sĩ Hunt cũng có tình cảm với cô Molly đấy.
‘Đừng để chậm trễ làm cô gái tốt thành người nhà khá!
c ‘Wilson xúc động nên không nhịn được mà nhắc nhớ.
~ Ông cũng thấy à?
– Tất nhiên rồi, trước đây cậu thích cô ¡!Ýnh, thích cô Nhạc nữa nhưng chẳng bao.
giờ nghe lời họ, thế mà bây giờ cậu lại nghe.
lời bác sĩ Molly kia!
Ông nói rất bình thản nhưng lại khiến cho trong lòng Anjoye dậy sóng.
Thật ra Anjoye có ý hỏi là biểu hiện của Hunt rõ ràng tới thế sao, chẳng ngờ Wilson hiểu sai ý, tưởng anh nói về mình và Molly.
~ Ông nói biểu hiện của tôi rất rõ hả?
Anh dừng bước, trầm giọng hỏi, ngay cả lông mày cũng đã nhíu chặt lại.
‘Wilson không hiểu lắm nên hỏi lại: ~ Sao vậy? Chẳng lẽ tôi nói sai cái gì à?
~ Ông nói lại lần nữa xem biểu hiện của tôi có phải rõ lắm không? Rõ ở chỗ nào?
Anh lạnh giọng hỏi.
Wilson đáp: ~ Cậu chưa bao giờ để ý tới con gái như.
vậy, tự chọn quần áo nữa, vậy còn chưa đủ rõ ràng à?
~ Nói tiếp đi.
Tim anh run lên, có lề anh nhìn thấu tình cảm của Hunt thế nhưng lại không thấy được.
cảm xúc của chính mình.
cà một người đứng ngoài, anh có thể dễ d¿ng chỉ ra tình cảm của Hunt với Molly, vậy.
còn bản thân anh thì sao?
Cũng cần người khác nói ra ư?
~ Tôi rất ít khi thấy cậu cười thực lòng nhưng từ khi cô Molly tới đây, cậu lúc nào.
cũng chiều chuộng cô ấy, dù bản thân tức.
chết nhưng cũng không nỡ trừng phạt bác sĩ ~ Trước kia… cậu không tốt bụng đến thế đâu.
‘Wilson chăn chữ nói.
‘Sắc mặt Anjoye lập tức sầm xuống, cứ.
như trời đang sáng trong bỗng chuyển sang nhiều mây.
~ Vậy ông nói tiếp đi, còn có biểu hiện ở phương diện nào để chứng minh tôi có tình.
cảm với nó nữa!
Anh siết chặt nằm đấm, từng chữ vang lên cứ quanh quấn trong căn phòng trống.
.Wilson mặc kệ, ông hít sâu rồi nói tiếp: – Chuyện cậu ở công ty thế nào tôi cũng biết cả. Những sách tranh cậu thích nhất.
luôn không có ai được động tới nhưng cô Molly lại có thể tùy ý xem, thậm chí cậu còn tìm giáo viên dạy vẽ cho cô ấy. Cô Molly bị bắt nạt, cậu là người đầu tiên đứng ra. Cả chiều hôm nay không ai liên lạc được với câu, nhưng không cần nói tôi cũng biết cậu.
+11. nhưng không cần nói tôi cũng biết cậu di củng bác sĩ Molly, phải không?
Nghe xong những lời này, sắc mặt Anjoye.
đã cực kỳ tệ, toàn thân anh như được bao.
phủ bởi hơi lạnh.
Cuối cùng, anh không nói gì thêm mà quay người đi tiếp, lạnh nhạt ra lệnh: ~ Không cần đưa quần áo tới nữa.
~ Thiếu gia, tại sao cậu lại không chịu đối diện với tình cảm của mình?
Wilson vội vàng hỏi.
~ Nếu ông còn nhiều lời thì cút luôn cho.
tôi!
Anjoye quát lớn nhưng anh không hề.
quay đầu lại.
Wilson đầu còn dám nói gì thêm, chỉ là thấy bóng lưng kia lại trở nên lạnh lùng, ông càng trở nên cuống hơn.
‘Sớm biết vậy thì đã không nói, vẫn nên.
để thời gian cho thiếu gia nhà ông giảm xóc.
Bây giờ cậu ấy nhận ra cảm tình của mình.
rồi, chỉ sợ là sẽ lại trốn tránh.
Dù sao tuổi tác của hai người chênh lệch cũng nhiều, hơn nữa cậu chủ nhà mình đã không dám yêu nữa rồi.
Anjoye về phòng, anh nẫm vật xuống.
giường, dù có chút xa lạ nhưng anh vẫn ép.
mình phải làm quen với chiếc giường lớn này.
Anh Tihin lẽn đèn trăn xa 6ã; Anjoyẽ cãm: ‘€’¿ suy nghĩ của mình lúc này thật u ảm, những suy nghĩ liên tiếp nhảy ra nhưng anh.
không thể bắt được bất cứ một thứ gì.
Cơn bưồn ngủ dần ập tới.
Anjoye thiếp đi nhưng giấc ngủ này của anh không hề an ổn.
Anh tỉnh lại do một cú điện thoại.
Điện thoại rung lên làm Anjoye tỉnh ngủ, anh mơ màng mở mắt nhìn thông báo trên.
màn hình, là Hunt..
Anjoye nghe máy, giọng Hunt gấp gáp nói: ~ Chủ tịch Dạ, giờ tôi cần trợ giúp của anh, Molly đột nhiên cảm nhiễm vi khuẩn, phải có máy móc tốt nhất để điều trị, chỉ có anh mới giúp được việc này.
~ Anh nói sao?
Anjoye như rơi vào hầm băng, rõ rằng đang là tháng sáu giữa hè nhưng anh cảm thấy mình như đang ở trong mùa đông khắc.
nghiệt.
~ Mau lên, không còn thời gian nói thêm gì với anh nữa, bây giờ Molly phái được giải phẫu gấp, có khả năng tử vong rồi!
Nói xong, tiếng máy bận vang lên. Hunt đã cúp máy.
Anjoye cứng đờ người, lòng bàn tay anh không còn chút nhiệt độ nào, trái tim như.
sắp nhảy khỏi lông ngực.
ely ‘gặp nguy hiểm!
Anjoye bật dậy muốn xông ra ngoài, chẳng ngờ có tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng Wilson cũng truyền tới: – Thiếu gia, cậu tỉnh chưa? Đến giờ ăn tối rồi.
Anjoye choàng mở mắt, anh tỉnh lại, trợn mắt nhìn trần nhà, toàn thân đã ướt nhẹp.
bởi mồ hôi lạnh.
Trái tim Anjoye đập thình thịch, anh còn chưa kịp hoàn hồn nhưng việc đầu tiên là với lấy điện thoại.
Không có cuộc gọi nào của Hunt.
Là mơ thật ư?
‘Wilson gõ cửa nhiều lần nhưng không nghe thấy bất kỳ tiếng vang nào từ trong.
phòng, ông cảm thấy thật lo lắng.
Ngay lúc ông định gõ cửa lần nữa thì cánh.
cửa đột ngột mở ra, Anjoye chật vật xuất hiện.
Áo sơ mí trắng ướt đẫm, dính chặt vào.
người, mái tóc cũng ướt, thậm chí còn có nước nhỏ giọt từ lọn tóc xuống. Sắc mặt anh tái nhợt, môi lại càng không có huyết sắc.
~ Thiếu gia.
Ông kinh ngạc nhìn Anjoye, tại sao thiếu.
‘gia nhà ông lại có thể chật vật đến thế nảy?
‹- Liên hệ ngay với bệnh viện, tôi muốn biet tình trạng của Molly, Anjoye run run nói, cổ gắng để tiếp tục lên tiếng: ~ Mau lên!
Thấy Wilson vẫn bất động, anh quát một.
tiếng để ông vội vàng xuống nhà chuẩn bị.
Chưa tới mười phút sau đã có tin báo về, Molly vẫn ổn, đã được Hunt đưa về nhà.
Anjoye an tâm.
~ Chuẩn bị bữa tối đi, tôi tẩm xong sẽ cm Xuõng.
Anh đóng cửá phòng, thở phšỡ nhẹ nhõm.
Anjoye đứng dưới vòi hoa sen, anh mặc.
cho dòng nước lạnh băng dội tắt lửa giận trong lòng. Anh dần tính táo trở lại.
Vì một giấc mộng mà suýt nữa anh đã hoảng loạn, đây không phải đấu hiệu tốt lành gì, Tắm xong, Anjoye dễ chịu hơn nhiều, anh.
thay quần áo mặc ở nhà.
Bữa tối vẫn là những món ăn thanh đạm vô vị như cũ, Wilson còn lầm miệng hỏi xem mai Molly có tới không.
Nghe vậy, Anjoye chần chừ một lắt rồi thờ ở đáp: Tắm xong, Anjoye dễ chịu thay quần áo mặc ở nhà.
hơn nhiều, anh Bữa tối vẫn là những món ăn thanh đạm vô vị như cũ, Wilson còn lắm miệng hỏi xem mai Molly có tới không.
Nghe vậy, Anjoye chần chừ một lát rồi thờ ơ đáp: – Chuyện này tôi cũng không biết, có lẽ là… không.