Dư San San nghe vậy thì cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Cô không tiễn ông ta mà chỉ một mình ngơ ngác ngồi đó, trong không khí vẫn còn vương lại mùi rượu và thuốc lá.
Đến trưa, Bạch Kính Thần đến ăn cơm cùng cô, thấy cô ngồi ngẩn một mình trong văn phòng.
– Sao thế?
Anh nhíu mày đi tới.
Mắt Dư San San đỏ hoe, khi thấy Bạch Kính Thần, cô mỉm cười:
– Anh đến rồi, tốt quá.
Thấy vậy, Bạch Kính Thần lập tức đi tới trước mặt cô, nói:
– Có người bắt nạt em à? Nói cho anh nghe, anh trút giận giúp em.
– Bạch Kính Thần… Em không còn gì nữa cả, em chỉ còn anh thôi!
Cô ôm chặt lấy anh, dụi mặt vào ngực anh, nghe được tiếng tim đập kia cô mới cảm thấy mình còn sống.
Nước mắt Dư San San nóng bỏng rơi trên áo Bạch Kính Thần làm anh vô cùng đau lòng.
– Có chuyện gì xảy ra, nói cho anh nghe được không? Thấy em thế này anh đau lòng lắm.
Dư San San không giấu giếm mà kể hết mọi chuyện cho anh, cả chuyện Đổng Tuệ tìm tới cô cũng kể luôn.
Bạch Kính Thần nghe xong thì nắm đấm cũng đã siết chặt.
Anh biết cha mẹ Dư San San ly hôn từ khi cô còn nhỏ và cô được bà nội nuôi lớn. Những năm vừa qua, cô chỉ sống một mình. Thế nhưng anh không hề biết cha mẹ cô lại tàn nhẫn như thế, sinh ra một cô con gái rồi lại coi nó như công cụ kiếm lời.
Hai người tranh nhau vơ vét hết tài sản của Dư San San, thậm chí ngay cả nhà cũng không để lại.
Bạch Kính Thần ôm chặt lấy cô.
– San San, anh sẽ ở bên em, vĩnh viễn không phản bội em, không lợi dụng em, không làm tổn thương em! Nếu làm sai lời thề, anh sẽ bị sét đánh, chết không yên!
Loading…Anh gằn lên từng chữ.
Dư San San nghe thế thì khóc càng lớn:
– Bạch Kính Thần… Đừng bỏ lại em!
– Không đâu, cả đời này anh cũng không bỏ lại em, em đi đâu, anh đi đó.
Anh xoa đầu cô, nghe tiếng thút thít của cô, Bạch Kính Thần cảm thấy lo lắng và xót xa vô cùng.
Không ngờ gia đình Dư San San lại phức tạp như vậy.
Anh thầm thề sẽ bảo vệ người con gái này, vĩnh viễn!
Họ cùng đi ăn, Dư San San không đói nhưng anh cũng ép cô ăn được vài miếng.
Cô cười nói:
– Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.
Trên lông mi cô còn vương nước mắt nhưng vẫn cố cười, Bạch Kính Thần cảm thấy cô thật yếu ớt và tuyệt vọng.
Có cha mẹ như vậy, làm sao Dư San San có thể chịu được tới bây giờ?
Nhìn đôi vai gầy yếu của cô mà xem, đến cùng thì cô đã phải chịu biết bao chuyện mà người ta không thể tưởng tượng nổi?
Để có ngày hôm nay, cô đã phải cố gắng và vất vả đến đâu?
Một người có vẻ kiên cường như Dư San San, thực ra lại rất yếu đuối.
– Em để anh lo lắng là việc nên vậy, đừng thấy áy náy.
Anh nắm chặt tay cô, nói. Trong đôi mắt anh chỉ có thể nhìn thấy duy nhất người con gái này.
– Ở trước mặt anh, em không cần giấu giếm, cứ là chính mình thôi, mọi việc có anh cưng chiều em rồi.
Anh bá đạo nói, thậm chí còn có vẻ ra lệnh.
Mọi việc có anh cưng chiều, lời này thật êm tai!
– Anh có thể cưng chiều em cả đời không?
– Có thể!
– Nếu anh chết sớm hơn em thì sao? Đến lúc đó em chỉ có một mình thì sao?
– Vậy trước khi chết, chắc chắn anh đã lo liệu mọi việc cho em rồi, không thì làm sao anh dám chết?
Làm sao dám chết.
Anh nhìn người trong lòng, ôm lấy cô thật dịu dàng.
– Được, em nhớ những gì hôm nay anh nói rồi đấy. Em giao quãng đời còn lại của mình cho ông chú già là anh, cùng nhau vượt qua mưa gió.
Dư San San nắm tay anh, nhiệt độ ấm áp kia đang bao phủ lấy trái tim sắp đóng băng của cô.
Người nhà đã không thể tin tưởng, bây giờ cô chỉ còn lại người đàn ông mình yêu nhất mà thôi.
Nếu như Bạch Kính Thần cũng ra đi, Dư San San thực sự không biết phải tiếp tục kiên cường thế nào.
Nhìn Bạch Kính Thần rời đi xong, Dư San San mới quay vào công ty, khi định vào thang máy, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau.
Tiếng bước chân khá quen.
Cô nghi ngờ quay lại, cảm thấy việc này thật vô lý nhưng vẫn quay người sang.
Vừa quay sang thì đã rơi vào một vòng ôm.
Là Bạch Kính Thần!
Anh ôm chặt Dư San San, bàn tay xuyên qua mái tóc rồi đỡ lấy gáy cô, một tay còn lại thì ôm chặt lấy eo cô.
– Bạch Kính Thần?
Dư San San kinh ngạc gọi tên anh.
– Ừ, anh đây, anh luôn ở đây.
Anh đáp lại, giọng rất trầm.
– Sao anh quay lại?
– Vì nhớ em, lo cho em, không nỡ để em lại, muốn nhìn thấy em nên đã quay về.
Anh đặt cằm lên đỉnh đầu dư San San, giọng run run.
– Cứ có cảm giác quay lưng lại là em sẽ rời bỏ anh, có lẽ anh bị em dọa sợ nên rất ghét mỗi lúc tạm biệt em. Lúc em quay đi cứ như đây là lần cuối ta gặp nhau vậy. Em nói anh chú ý an toàn, lời này hệt như lời trước lúc chia xa. Luôn sợ rằng sẽ không có lần gặp sau, em thấy em làm anh sợ đến thế nào rồi đấy.
Anh vừa nói liên tục vừa thở hổn hển do khi nãy bước đi quá vội.
Giọng Bạch Kính Thần run run, có cảm giác anh đang rất sợ.
Dư San San không hề biết mình đã làm anh tổn thương đến vậy, tới mức đã trở thành ám ảnh tâm lý rồi.
Cô ôm chặt lấy anh:
– Xin lỗi, xin lỗi, em biết mình sai rồi.
– Cho nên em phải dùng quãng đời còn lại đền bù tổn thất cho anh đi, anh chỉ cần em thôi.
– Được.
Dư San San nghẹn ngào, ngoài chữ này, cô không biết mình còn nói gì được nữa.
Được.
Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, chỉ cần ở bên anh.
Cuối cùng, cô đẩy anh ra rồi nói:
– Lần sau em sẽ không chạy trốn anh nữa.
– Anh muốn mãi mãi không có cái gọi là lần sau.
– Được, vậy anh yên tâm đi đi, tối nay em chờ anh tới đón, anh không đến thì em không về.
Anh không đến.
Em không về.
Đây hẳn là lời thề tuyệt vời nhất, lời tình dài lâu nhất.
– Ừ, chờ anh nhé.
Lần này, Bạch Kính Thần đi thật nhưng vẫn lưu luyến không thôi, có lẽ chỉ có người đã yêu sâm đậm mới hiểu được cảm giác này.
Dư San San lên lầu, cô gọi cho Nhạc Yên Nhi:
– Yên Nhi, tớ muốn gặp cậu để nói với cậu việc này.
Nửa giờ sau, Nhạc Yên Nhi đã tới tòa nhà của công ty Dư San San.
Hai người hẹn gặp ở quán cafe. Vừa gặp mặt, Dư San San đã nói:
– Yên Nhi, tớ muốn kết hôn với Bạch Kính Thần.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc, một lúc lâu sau, cô mới mừng rỡ nói:
– Thật chứ? Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi, đã bước ra khỏi bóng tối rồi?
– Tớ còn một việc muốn nói nữa.
Dư San San không có vẻ gì là vui sướng, cô muốn nói hết ra những bí mật trong lòng.
Nhạc Yên Nhi cảm nhận được sự nặng nề này nên không cười nữa, cô lo lắng nhìn Dư San San:
– Cậu muốn nói gì với tớ thế?