Chương 991: Ngoại truyện — Lần Thứ Hai Vào Phòng Mổ
Chờ tới khi Molly vẽ văn phòng thì Hunt: đã rời khỏi đó.
Cô đứng trước cửa sổ, vừa lúc nhìn xuống thấy anh lái xe từ gara ra rồi đi khỏi bệnh.
Viện, Hunt đi đâu thế?
Cô hơi nghĩ hoặc, trái tim cứ nhói lên một cách khó hiểu.
Sao cô có thể khiến anh tức giận thế chứ?
Cầm điện thoại lên gọi cho anh nhưng lại không có người nghe máy, cuối cùng cô đành phải gửi tin nhắn, tiếc là vẫn như đá chìm đáy biển.
Tim cô đau nhói nhưng lại không biết làm thể nào.
Anh không đi về phía nhà họ, vậy rốt cuộc.
anh đang đi đâu?
Lúc này Kathy đi tới: Nhìn gì thế? Hôm nay có cuộc đại phẫu, trợ lý của bác sĩ không đủ, mỗi cô làm nhàn thôi đấy
Molly quay đầu lại, thấy cô ta mặc áo giải phẫu dính máu, có lẽ là vừa hoàn thành xong một ca mổ.
Một cuộc đại phẫu về tim cần mấy tiếng mới xong, thường là các trợ lý không thể tham dự cuộc giải phẫu thứ hai vì họ đều sẽ xê£ mệt mỗi.
Đây là thông lệ trong bệnh viện, nhưng tần này trợ lý không đủ nên cô ta đang.
chuẩn bị tham gia cuộc đại phẫu thứ hai.
Cần tôi giúp gì không?
Thấy thế Molly rất áy náy.
Cô á? Cô thì giúp được gì? Bác sĩ mà không lên bàn mổ được đúng là xấu hổ.
Thậm chỉ còn chẳng phụ giúp nổi, đúng là không thể hiểu sao cô lại được xếp vào phòng chúng tôi chứ. Không phải cô rất giỏi điều chế thuốc sao? Cô nên ở phòng dược phẩm mới đúng, vì sao lại cứ muốn tới đây làm gì hả?
Nghe thế cô chỉ mím chặt môi, không hề nói một lời.
Kathy kinh ngạc nhìn cô, hiếm khi thấy cô ủ rũ thế này.
Nếu không cô làm trợ lý đi được không?
– Gì cơ?
Molly kinh ngạc hỏi lại.
Nhìn tôi làm gì, không phải cô muốn giúp sao? Chuyện này mà cũng không làm .Cô ta nói bằng giọng khiêu khích.
Hunt không cho phép…
Hừ, lúc nào cũng mang trưởng khoa ra lòe người khác. Cô chỉ giỏi núp sau Hunt: thôi, cả đời chắc cũng chẳng cầm nổi con đao phẫu thuật đâu!
‘Cả đời chắc cũng chẳng cầm nối con dao phẫu thuật….
Ôi, với một bác sĩ mà nói thì đúng là sỉ nhục.
Cô muốn thứ một lần không? Lần trước thất bại cũng không có nghĩa lần này không thể mà.
Lỡ như…
Cô chỉ nói là lỡ, lỡ như có khi cần phải làm trợ thủ cho Hunt để thay tìm giúp Anjoye thì sao đây?
‘Nghĩ thế cô siết chặt tay, hít sâu một hơi rồi nói: Tôi đi với cô.
Thật không? Có chuyện đừng đổ cho tôi đấy nhé?
Đây là ý của tôi!
Được lắm, thế cô thay đồ rồi đi với tôi, để tôi báo với Mayne một câu.
Trên mặt cô ta thoáng hiện nụ cười đắc ý, này phẫu thuật cho một người có tiếng.
Ống giới chính trị, nếu vì sự xuất hiện của Molly là xảy ra sơ sót thì Hunt có muốn đến đâu cũng không giữ cô ở lại viện được nữa.
Sau khi được Kathy thông báo thì Mayne lại ra sức phản đối.
Thế nhưng Kathy vẫn cố gắng thuyết phục: Kỹ thuật của cô ta không tệ mà, dù sao đứng bên cạnh đưa đồ cũng không vấn đề gì đâu.
Đây không phải trò đùa đâu, bệnh nhân là quan lớn đấy!
Cô ta không cần làm gì mà chỉ đứng nhìn thôi, rồi giúp mọi người lau mồ hôi chắc được mà! Chị Mayne, không có người làm trợ thủ nữa rồi, sau một cuộc đại phẫu là người mới đều mệt rã rời hết, không ai tham gia được nữa. Nếu cô ta không giúp thì mới không ổn đấy!
Mayne tỏ ra do dự, cô nhìn Molly thật kỹ, mày hơi nhíu lại.
Rốt cuộc là đồng ý hay không đây?
Cô cau mày rồi nói: Thôi, tôi sang phòng khắc mượn người còn hơn, nếu cô xảy ra chuyện gì trong lúc mổ thì phiền lầm. Chưa nói đến an toàn của bệnh nhân, mà chỉ cần Hunt biết thì chắc chẵn chúng tôi sẽ không thoát tội được.
Kathy nghe thế thì nghiến răng kèn kẹt, cỗ ta nhất quyết không từ bỏ cơ hội này.
– Mayne, còn có chúng ta ở đó mà, nếu cô ta có chuyện gì thì chúng ta vẫn xử lý được thôi. Hơn nữa cũng có yêu cầu cô ta làm việc gì quan trọng đâu, nếu chuyện đơn giản thế này mà cũng không xong thì thử hỏi sau này sao cô ta sống yên trong viện được đây! Cô ta là dược sĩ nhưng ở lại phòng chúng ta đã khiến nhiều người khó chịu lầm rồi. Mấy hôm trước tôi còn nghe đám y tá nói với nhau cô ta dựa vào quan hệ mới bò lên được đấy. Cô ta thì không sao rồi nhưng trách nhiệm toàn đổ lên đầu trưởng khoa của chúng ta thôi!
Có người đưa chuyện thật sao?
Kathy gật mạnh đầu rồi mới thì thầm bên tai Mayne:: Chẳng lẽ còn sai ấy! Khoa khác đã khó chịu lâu lắm rồi nhưng không dám làm to.
chuyện vì còn có Hunt tọa trấn. Chị cũng, đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm mất mặt anh ấy! Cứ để cô ta thử đi, sau này chúng ta cũng có thể dùng chuyện này chặn miệng đám người kia lại.
Vậy sao? Thôi được rồi, cho cô ta vào đi, tôi sẽ sắp.
Thấy cô bằng lòng thì Kathy mừng lắm.
Tôi giao cô ta cho cô đấy, không được để xảy ra bất cứ sai lâm nào, hiểu không?
Nhanh chóng chuẩn bị đi, sắp đến giờ rồi đấy.
Chị yên tâm!
Kathy tiễn Mayne đi rồi bước tới nói với Mộ Mayne giao cô cho tôi, lát nữa cứ đứng.
bên cạnh tôi là được, hiểu không?
Molly không biết hai người vừa nói gì, nhưng kết quả là Mayne đồng ý nên cô cũng.
không quan tâm cuộc nói chuyện đó lắm.
Cô gật đâu, cũng rất muốn thử xem giới hạn chịu đựng của bản thân tới đâu, Lần trước có thể giúp một bà mẹ sinh con thì lần này liệu có chịu đựng được cả một cuộc giải phẫu hay không đây?
Rất nhanh sau đó cuộc phẫu thuật cũng bắt đầu.
Cô thay đồ vô khuẩn rồi theo sau Kathy ‘vào phòng mổ.
Thình thịch — ‘Đèn vừa bật lên là tim cô đã giật thót cả rồi.
Không khí trong phòng mổ rất căng thẳng, mọi người đều vô cùng nghiêm túc.
Khi bác sĩ chính Lance thấy cô còn hơi giật mình, thế nhưng cũng không nói thêm gì mà chỉ giải thích mọi chuyện cần làm một cách đơn giản.
Ngay sau đó là bắt đầu phẫu thuật.
Molly ngoan ngoãn đứng sau Kathy, không có việc gì khác để làm.
Cô trợn trừng mắt nhìn con dao phẫu thuật mở ra lồng ngực bệnh nhân, cả người không nén được run rẩy.
Máu tươi…
Nháy mắt tràn ra.
– Kéo.
Lance lạnh lùng ra trận.
Cô lập tức phản ứng lại, cầm kéo đưa sang.
Cái lạnh như băng của cây kéo dù đã cách một lớp găng tay cao su nhưng vẫn còn thấm vào da thịt.
Tay cô cũng đã lạnh buốt.
Trái tim đập rộn ràng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Không biết có phải do đèn quá sáng hay không mà cô thấy hơi choáng vắng.
Buồn nôn.
Cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng khiến cô chỉ muốn ói ra ngay lập tức.
Thấy cô như thế Kathy càng thêm đắc ý, chỉ cần cô gục xuống thì cuộc giải phẫu sẽ phải chấm dứt, tin tức này cũng sẽ lan truyền khắp bệnh viện. Lúc đó dù Hunt có che chớ cô ra sao cũng không cứu được nữa.
Nhưng…
Ngoài ý muốn là cô vẫn đứng đó, dù cả người run rẩy nhưng cũng không hề gục xuống.
Mồ hôi tuôn đầy trán, cô không chỉ lau cho mình mà còn phải liên tục lau cho Lance nữa.
Lance dù không quay lại nhưng vẫn cảm giác được Molly đang căng thẳng nên lạnh nhạt bảo: Nếu không chịu được thì cút sang bên cạnh đi. Tôi không phải Hunt, cô có ngất ra đó tôi cũng không rảnh để đỡ cô đâu.
Không cần, tôi chịu được.
Trái tim cũng đập mạnh hơn, không biết có chịu được đến cùng không nhưng trong lòng cô có niềm tin rằng mình đã kiên trì được đến khi người phụ nữ lần trước sinh con thì giờ cô cũng chịu đựng tới lúc cuộc giải phẫu này chấm dứt được.
Nhất định có thể!
Thời gian trôi qua, từng giây với cô đều quá sức dài lâu.