– Em mau tỉnh lại đi Yên Nhi, chờ em khỏe rồi chúng ta mới kết hôn, xong anh sẽ đưa em đi hưởng tuần trăng mật luôn. Một tháng không đủ thì hai tháng, hai tháng không đủ thì ba tháng, em muốn thế nào anh cũng đồng ý, chỉ cần em tỉnh lại thôi! Anh sẽ cầu hôn em một nữa, em còn nhớ sợi dây chuyền của mẹ em không, nó vẫn ở chỗ anh, anh định đến ngày cưới mới tự mình đeo nó cho em.
Anh chờ em tỉnh lại, chờ em để tổ chức hôn lễ, chờ em cùng đi hưởng tuần trăng mật… Anh chờ em, luôn chờ em!
Dạ Đình Sâm nắm tay cô, đặt một nụ hôn nồng cháy lên đó.
Điện tâm đồ của Nhạc Yên Nhi nhảy lên nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Từng giây phút trôi qua, Dạ Đình Sâm ngồi bên giường cô từ giữa trưa tới tận tối, lại từ tối đến khi bình minh lên, đã sắp qua hai mươi bốn giờ nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn không có bất cứ dấu hiệu tỉnh lại nào.
Phu nhân Minh Tú và ông Cố cũng cả đêm không chợp mắt, bởi không ai có thể chợp mắt nổi.
Phu nhân Minh Tú đứng ngoài cửa, nhìn bóng dáng chật vật của Dạ Đình Sâm trái tim bà cũng khó nén đau đớn.
Hắn và cha mình rất giống nhau, khi đã nghiêm cẩn thì sẽ nghiêm cẩn vô cùng nhưng khi có người họ để ý xuất hiện thì sự nghiêm cẩn đó cũng sẽ vỡ vụn.
Ông Cố đẩy xe lăn đến cạnh bà, ông nói:
– Phó chủ tịch này, thật ra lúc trước bà có ý định thông gia với nhà họ Cố là muốn tác hợp Dạ Đình Sâm và Yên Nhi chứ không phải Tâm Nguyệt đúng không?
Câu này khiến bà cực kỳ căng thẳng.
Bà híp mắt, nhìn ông lão còn rất minh mẫn bên cạnh:
– Ông có ý gì?
– Tôi nghe Văn Sinh nói mới biết bà rất rõ về thân thế của Yên Nhi có phải không? Từ đầu không phải bà đã luôn bóng gió hỏi về đứa con của Nhạc Dĩnh sao?
Ánh mắt ông Cố rất sáng, dù cả đêm không ngủ nhưng sự sắc bén trong đó vẫn không hề giảm sút.
Nghe thế ánh mắt phu nhân Minh Tú lóe lên một cái nhưng lại ổn định rất nhanh, bà thản nhiên bảo:
– Ông nghĩ nhiều quá rồi. Tôi chọn nhà họ Cố vì chính mình cũng là người thành phố A, tôi có nghe tên nhà họ Cố nên mới có ý định làm thông gia thôi mà. Không ngờ lòng vòng một hồi cuối cùng hai đứa trẻ này lại ở bên nhau, đó đều là duyên phận cả phải không ông?
Ông lão là người hiểu biết, thấy bà không muốn nói nhiều nên cũng không làm khó bà nữa.
Chỉ cần bà tốt với Yên Nhi là được rồi.
Rất nhanh… đã tới giữa trưa, thế nhưng… Nhạc Yên Nhi vẫn không tỉnh lại!
Bác sĩ vào phòng theo dõi đặc biệt kiểm tra tình trạng của cô, một lát sau tiếc nuối bảo:
– Rất xin lỗi nhưng người bệnh có khả năng sẽ rơi vào cơn hôn mê dài, lúc nào tỉnh lại thì… phải xem ý trời rồi.
– Ý trời? Ông là bác sĩ mà lại nói ý trời với tôi à?
Đợi hai mươi bốn giờ, sắp phát điên vì lo lắng, lúc này Dạ Đình Sâm không kìm chế được nữa, hắn bật dậy, tóm cổ áo bác sĩ, lạnh lùng gằn lên từng tiếng một.
Bác sĩ bất ngờ bị kéo đến không thở nổi.
Trần Lạc thấy thế vội xông lên, định tách hai người ra nhưng Dạ Đình Sâm giống như đã phát điên rồi, con ngươi đen của hắn như toát ra ánh lửa, dáng vẻ như muốn giết người ngay lập tức vậy.
Lúc này hắn cảm giác cổ nhói lên một cái, sau đó không kịp rõ ràng đã ngất đi.
Là y tá đã tiêm thuốc tê cho hắn.
Lần thứ hai Dạ Đình Sâm tỉnh lại đã là mười hai giờ đêm, hắn giật mình bừng tỉnh khỏi ác mộng.
Hắn mơ thấy Nhạc Yên Nhi phẫu thuật thất bại, xuất huyết nhiều đến mức không cứu được, sinh mạng của cô đang xói mòn…
Cơn ác mộng này bị cắt ngang, bị ý chí mạnh mẽ của hắn đánh gãy giữa chừng!
Nhạc Yên Nhi sẽ không rời bỏ hắn, hắn không chấp nhận điều đó!
Nhìn xung quanh hắn mới biết mình vẫn ở trong bệnh viện, tay còn đang cắm kim truyền. Hắn nhổ kim ra, dường như không cảm thấy đau đớn mệt mỏi, cứ thế xông thẳng ra ngoài.
Một mình Nhạc Yên Nhi nằm trong phòng bệnh lặng băng chắc chắn sẽ rất sợ hãi!
Lúc Dạ Đình Sâm đến không ngờ lại gặp một người khác, người đó đang đưa tay trên mặt cô, giống như định lấy ống thở của cô xuống.
Dạ Đình Sâm híp mắt lại, tiến lên nắm bả vai người kia, hất mạnh ra sau.
Anjoye bị quăng vào tường, đau đến trợn mắt.
– Cậu muốn làm gì?
Dạ Đình Sâm lạnh lùng quát lên.
Anjoye đứng thẳng dậy, trên mặt không còn ý cười giễu cợt mọi khi mà trở lên nghiêm túc hiếm thấy, còn mang theo sự căm tức khó nén.
– Anh đúng là vô dụng, năm xưa anh không bảo vệ được Mạnh Y Bạch, giờ lại không bảo vệ được Nhạc Yên Nhi! Anh xem cô ấy đi, giờ cô ấy thế này đều là tại anh hết!
Lúc chạng vạng anh ta mới nhận được tin báo, vì phu nhân Minh Tú cho người báo tin hủy bỏ hôn lễ nên anh ta mới đoán Nhạc Yên Nhi đã xảy ra chuyện gì đó.
Bởi không ai có thể làm hại Dạ Đình Sâm, nhưng làm hại Nhạc Yên Nhi lại quá dễ dàng.
Anh ta vội cho người đi điều tra, thế mới biết cô đang hôn mê trong viện, vết thương trên bụng sâu đến ghê người.
Đến giờ anh ta mới nhận ra bản thân có tình cảm đặc biệt với Nhạc Yên Nhi, không rõ vì tranh giành với Dạ Đình Sâm thành thói quen hay trong lúc vô thức anh ta đã thật sự yêu mến cô gái này.
Anh ta không muốn tìm hiểu nữa, chỉ biết mình mong cô sống thật hạnh phúc, thật khỏe mạnh, đừng rơi vào kết cục thảm hại như Mạnh Y Bạch năm đó!
– Dù thế cô ấy cũng là vợ tôi! Không cần biết cô ấy trở thành thế nào cũng là người đàn bà duy nhất trong đời Dạ Đình Sâm này!
Ánh mắt hắn sắng quắc chiếu vào Anjoye, kiên định nói ra từng chữ một.
Anjoye nghe thế lại chỉ nhếch môi cười, dường như có ý mỉa mai.
– Làm người phụ nữ của anh đúng là đáng thương thật đấy! Lúc nào cũng gặp xui xẻo, tôi còn nghĩ cô ấy không chết trong tay tôi đã may mắn lắm rồi không ngờ cuối cùng lại bị anh hại thành thế này! Người anh muốn bảo vệ bằng cả tính mạng giờ nằm đây không nhúc nhích, đó là mục đích của anh khi cướp cô ấy về ư? Chỉ là vì muốn cô ấy khổ sở thế này sao?
Anh ta đột ngột lao tới, hung hăng nắm cổ áo Dạ Đình Sâm, một tay thụi vào bụng hắn.
Dạ Đình Sâm cả ngày không ăn uống gì lại thêm vừa mới thoát khỏi ác mộng nên còn đang rất yếu, một đấm này đủ khiến hắn lảo đảo suýt ngã.
Anjoye không định dừng tay, lần thứ hai lao đến nắm vai hắn, sau đó lại bồi thêm một đấm.
– Không phải lúc trước anh đánh tôi vui vẻ lắm hả? Vì Nhạc Yên Nhi mà anh còn định giết người anh em của mình cơ mà, sao giờ con đàn bà khốn nạn kia hại cô ấy thành thế này anh lại tha cho ả, anh điên rồi có phải không?! Hôm nay tôi sẽ đánh chết anh thay cho Nhạc Yên Nhi! Dù sao cô ấy cũng chưa tỉnh lại, không thể nhìn thấy cảnh này được!