Vừa nghe cô nói như thế, Anjoye mới cố miễn cưỡng cầm lấy đôi đũa, khi ngón tay của hai người chạm vào nhau, anh ta cảm thấy tay của cô rất rất mềm, chắc không phải vì quá lâu mình không tiếp xúc với phụ nữ nên lên cơn đây chứ?
Anh ta lắc đầu, đá mấy suy nghĩ lung tung đó đi rồi gắp một miếng thịt nạc lên.
– Không muối không dầu thì ăn thế nào?
– Chú không thể nói là không dầu được, chỉ là ít muối ít dầu mà thôi! Tôi dùng dầu thực vật, tốt cho cơ thể của chú lắm đấy! Chú cũng không muốn chết sớm đúng không?
Molly dẫn dắt từng bước, cứ như là một phù thủy nhỏ vậy.
Không muốn chết sớm…
Đúng thế, có ai muốn chết sớm đâu chứ?
Anjoye nhíu mày thật chặt, miễn cưỡng tiếp tục ăn, nhưng vừa ăn được non nửa bát, Molly đã rút đôi đũa của anh ta đi.
– Cô làm gì thế, tôi còn chưa ăn xong mà!
Tất cả sự kiên nhẫn của Anjoye đều bay sạch.
Cho dù đối phương là một cô gái anh ta cũng sắp không thể nhịn được nữa rồi, tức điên cả người.
Đường đường là Nhị thiếu mà đến cơm cũng không được ăn cho đàng hoàng à?
Anjoye nhìn Molly với ánh mắt lạnh lùng nhưng cô cũng không hề yếu thế mà trừng lại.
– Chú trợn mắt nhìn tôi làm gì? Với tình trạng sức khỏe như hiện nay chú có thể ăn nhiều à? Mỗi bữa chỉ được ăn no bảy phần thôi biết chưa.
– Tôi mới no năm phần.
– Tôi thấy chú no bảy phần rồi đấy! Không cho ăn nữa.
Nói xong Molly liền bê khay thức ăn đi luôn, không cho anh ta chút cơ hội thương lượng nào.
Loading…– Con nhóc kia, cô cút về đây cho tôi, rốt cuộc Hunter đào được cô ở chỗ nào thế, tôi muốn đổi bác sĩ!
Nói xong, Anjoye liền tức giận cầm điện thoại lên định gọi đi nhưng Molly đột nhiên cười hì hì quay đầu lại nói:
– Chú à, chú đã ký thỏa thuận rồi, nếu như đuổi việc tôi thì phải đền mười triệu đấy.
– Tôi ký lúc nào?
Hai mày của Anjoye đã sắp nhăn lại thành bánh quai chèo luôn rồi!
– Chính là giấy chứng nhận của bệnh viện mà buổi sáng tôi cho chú ký ấy, bên trong có kẹp một thỏa thuận, chẳng lẽ chú không nhìn thấy à? Chú à, chú lớn tuổi rồi nên tinh thần bắt đầu không minh mẫn nữa hả?
Anjoye nghe thế thì suýt hộc máu.
Cô gái này thật sự đến đây để chữa bệnh cho mình ư? Không phải đến để tiễn mình đi Tây Thiên sớm chứ? Cô ta có phải là nội gián mà kẻ địch phái tới không?
– Mười triệu đúng không, tôi đền!
Anjoye không nhịn nổi nữa.
– Được thôi, ngày mai tôi sẽ đăng thỏa thuận này lên báo, cầm tiền của chú đi tìm cánh truyền thông, nói chú quá xấu tính, đuổi việc tôi vô cớ, tinh thần có vấn đề!
Đôi mắt hồ ly của Anjoye nheo lại, cảm giác bị uy hiếp quả thật không dễ chịu gì, nhất là khi người uy hiếp mình lại còn là một con nhóc! Cô ăn nói có bài bản hẳn hoi, rõ ràng giọng nói của cô rất linh động nghịch ngợm nhưng lại khiến anh ta có cảm giác tà ác.
Hơn nữa cảm giác này rất quen thuộc!
Rất giống bản thân anh ta năm xưa, chuyện gì thế này?
– Nhóc con, cô không sợ chết à? Hunter chưa từng dặn cô đừng đắc tội với tôi ư?
– Chú à, chú phải biết rõ, lời thật thì khó nghe, thuốc đắng dã tật, đừng như chó cắn người tốt, không biết tốt xấu như thế!
Molly nhẹ nhàng thở dài một hơn, bày ra vẻ vô cùng tủi thân, trên gương mặt nhỏ nhắn còn chưa hết nét trẻ con của cô đong đầy sự buồn bã, trông vô cùng đáng thương, khiến người ta không nhịn được muốn ôm cô vào lòng che chở.
Hơn nữa, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nước mắt của cô cũng sắp chảy xuống rồi.
Anjoye thấy cô sắp khóc thì liền thấy bế tắc, cảm thấy mình cứ như một ông chú bỉ ổi dọa cô bé lolita đáng yêu bật khóc vậy.
Cuối cùng anh ta hết giận.
Tranh chấp với một cô bé làm gì chứ, hơn nữa nói thật thì đúng là cô muốn tốt cho anh ta.
Thôi vậy, không chấp nhặt với cô ấy nữa.
– Chuẩn bị nhiều bữa đi vậy, ăn ít thì ăn ít nhưng ít nhất cũng phải bổ sung đủ năng lượng một ngày chứ.
Molly nghe thấy anh ta thỏa hiệp thì vô cùng vui vẻ, hai mắt sáng bừng lên. Cô nhanh chóng lau nước mắt, mỉm cười rạng rỡ, nói:
– Chú ngoan lắm, nhất định sẽ sớm khỏi bệnh thôi! Tôi đi trước nhé.
Nói xong cô liền chạy một mạch đi như một cơn gió.
Căn phòng náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh lại, trái tim anh ta cũng thế.
Tại sao mình lại thấy trỗng rỗng nhỉ?
Anh ta nghiêng đầu ngẫm lại những lời lúc nãy, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
– Chó cắn người tốt, không biết tốt xấu, sao mấy lời này… nghe cứ là lạ nhỉ?
Đột nhiên, anh ta ngồi thẳng dậy, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh đáng sợ.
Đập mạnh lên bàn một cái, anh ta tức giận nói:
– Con nhóc kia dám chơi chữ nói mình là chó hả?
Bây giờ anh ta mới hiểu hết ý của Molly.
Sau khi ra khỏi phòng đi tới bếp, Molly vẫn không nén nổi lòng hiếu kỳ của mình mà lấy điện thoại ra.
Anjoye đã xóa hết nhật ký cuộc gọi, dựa vào trí nhớ của mình, cô nhớ lại số điện thoại kia rồi nhập vào.
Lúc ấn nút gọi đi, tay của cô run lên.
Nhưng cuối cùng cô vẫn cắn chặt răng.
Điện thoại vang lên mấy giây liền có người nghe máy.
Mà Nhạc Yên Nhi ở thành phố A xa xôi nhìn thấy có số lạ gọi cho mình thì không khỏi nhíu mày.
Lại gọi một lần nữa, vậy có nghĩa là cuộc gọi lúc trước không phải vô ý gọi nhầm.
Người mà đối phương muốn tìm chính là cô.
– Ai đấy? Tìm tôi có việc gì không?
Nhạc Yên Nhi nghi hoặc hỏi, nhưng người ở đầu bên kia vẫn không nói gì, không khí lặng ngắt như tờ.
Cuối cùng vẫn là đối phương tắt máy trước.
Nhạc Yên Nhi nhìn điện thoại, mím môi đầy bất đắc dĩ, đây là trò đùa của ai thế?
Cô cất điện thoại đi rồi đi ra khỏi khoa sản.
– Thế nào rồi?
Dạ Đình Sâm bước lên trước, bàn tay dày rộng ấm áp đặt lên cái bụng vẫn còn đang bằng phẳng của cô, trên gương mặt hắn chứa đầy vẻ dịu dàng:
– Có mệt lắm không?
– Không đâu, bây giờ cơ thể của em không có gì lạ cả, lúc nãy bác sĩ kiểm tra cũng nói là tạm thời không có vấn đề gì, anh đừng lo lắng.
Cô mỉm cười thật tươi để Dạ Đình Sâm yên tâm.
– Sao mà không lo được?
Dạ Đình Sâm nhẹ giọng nói, sâu trong giọng nói của hắn là sự bất đắc dĩ.
Hắn ôm Nhạc Yên Nhi vào lòng, cất giọng đầy dịu dàng:
– Bây giờ anh vẫn thấy lúc em sinh Vãn Vãn là một cơn ác mộng, tuy anh không có mặt ở đó nhưng chỉ nghe lời kể của Norman và Anjoye anh cũng đã cảm thấy sinh con quá kinh khủng. Anh vẫn còn nhớ video năm đó, anh không hy vọng em phải trải qua chuyện mang thai sinh con rồi băng huyết. Xin lỗi em, anh đã không làm biện pháp phòng tránh tốt.
Trong giọng nói của hắn chứa sự tự trách sâu sắc.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười dịu dàng:
– Chúng ta đã dùng biện pháp phòng tránh nhưng đứa trẻ này vẫn tới, điều này có nghĩa nó có duyên với chúng ta. Em biết anh đau lòng cho em nhưng đây cũng là một sinh mệnh, chúng ta không thể tước đoạt quyền sống của nó được! Anh là cha nó, nhất định phải yêu thương nó đấy, nếu không con sẽ cảm nhận được đấy.
– Anh và bọn nó có tình cha con, nhưng người anh yêu nhất là em.
Dạ Đình Sâm nói một cách bình tĩnh, giọng nói trầm khàn của hắn khiến người ta phải động lòng.
Nhạc Yên Nhi thấu hiểu những gì mà hắn nói.
Giữa bọn họ và con cái là tình thân, tình thân có thể có rất nhiều nhưng tình yêu chỉ có một.
Tuy rằng nghe có vẻ như phi lý nhưng đó lại là sự thật không thể chối cãi.