Một mình Nhạc Yên Nhi xuống núi, đường rất dài, đêm mùa thu cũng cực kỳ lạnh, cô vừa đi vừa kéo danh bạ tìm người.
Tính Dư San San rất nóng nảy nên chắc chắn cô ấy sẽ lôi Nhạc Yên Nhi quay lại biệt thự làm cho ra lẽ.
Anjoye cũng không thể, anh ta vừa đưa cô về xong, nếu bắt anh ta đi thêm một chuyến nữa thì làm phiền người ta quá.
Lâm Đông Lục… càng không thể tìm, giờ Quảng Thịnh vẫn chưa thoát khỏi khủng hoảng, có lẽ anh cũng đang rất mệt mỏi, thế nên không thể vì chuyện này làm phiền tới anh được.
…
Kéo hết danh bạ xong Nhạc Yên Nhi bỗng thấy ngỡ ngàng, giờ cô phải tìm ai đây?
Cuối cùng cô thở dài, tự mình gọi taxi rồi tới một khách sạn ở tạm.
Chờ tới khi nằm trên giường rồi cô lại không ngủ nổi.
Nhạc Yên Nhi bắt đầu nói chuyện với bé cưng trong bụng.
Mai phải bàn chuyện chia tài sản rồi, cô không biết mình có chịu đựng được đến cuối cùng không. Thái độ của Dạ Đình Sâm càng lúc càng cứng rắn, nếu cô còn khất lần nữa thì có lẽ họ phải ra tòa gặp nhau thật.
Họ là vợ chồng thế nhưng lại đi tới bước này, ngẫm lại đúng là buồn cười, cô đột nhiên hiểu được sự sợ hãi của Dư San San đối với chuyện hôn nhân rồi.
Có lẽ…
Hôn nhân đúng là nấm mồ của tình yêu thật.
Trong lúc miên man suy nghĩ cuối cùng cô cũng ngủ được.
Lúc cô mơ màng tỉnh lại đã là chín giờ.
Cô mở điện thoại mới thấy có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi bị lỡ, nhiều nhất là Trần Lạc, còn có Anjoye, nhưng cô không ngờ lại có cả Dạ Đình Sâm.
Có hai cuộc gọi vào hai giờ khác nhau.
Hắn… đang quan tâm cô ư?
Biết là khả năng này rất nhỏ nhưng cô vẫn nhấn gọi lại với tâm trạng mong đợi rất nhiều.
Đầu kia rất nhanh nghe máy.
– Anh… tìm em có việc gì không?
– Mười một giờ trưa nay đến công ty đi, chúng ta bàn chuyện ly hôn.
Mọi mong đợi của cô đều bị một câu nói dập tắt.
Ôi…
Hắn gọi đến chỉ để nói chuyện này thôi sao?
Cô nắm chặt điện thoại, giọng đã không kìm được run rẩy:
– Việc nhỏ thế này không cần anh tự gọi tới mới phải chứ, chỉ cần nhắn tin thôi là được mà?
– Tôi sợ có người sẽ xóa tin nhắn rồi giả vờ không nhận được thôi.
Giọng nói lạnh lùng truyền tới, không có bất cứ cảm xúc nào.
Nhạc Yên Nhi rất muốn lạnh lùng cười nhạo.
Hắn mất trí nhớ, đã quên mất cô, thậm chí còn nghĩ cô vô sỉ tới mức đó nữa.
– Yên tâm! Em không làm thế đâu! Với lại em muốn báo cho anh biết mười một giờ em không có thời gian, mười hai giờ mới rảnh. Anh với quán cafe Bạch Vân đi, quá giờ em không tiếp được.
Nhạc Yên Nhi cũng bị kích thích rồi, dựa vào cái gì mà hắn nói mấy giờ thì phải là mấy giờ, dựa vào cái gì mà hắn muốn ở đâu là ở đó. Giờ là hắn đang muốn ly hôn chứ không phải cô, sao cô phải nghe theo hắn chứ?
Cô càng nghĩ càng khó chịu, giọng điệu cũng bắt đầu lạnh hơn, chứng tỏ cô đang rất mất hứng.
Dạ Đình Sâm siết chặt chiếc điện thoại trên tay, trái tim khẽ run lên.
Hắn không gửi tin nhắn chỉ vì muốn nghe giọng của cô, thấy cô khó chịu hắn rất muốn an ủi mấy câu nhưng cuối cùng vẫn chỉ mím chặt môi, không hề nói gì mà nhanh chóng dập máy.
Cuộc điện thoại này làm Nhạc Yên Nhi hết sức chán nản.
Cô hít sâu mãi mới bình tĩnh lại được.
Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chưa tới cuối cùng cô không cần muốn chết muốn sống. Ai thắng ai thua vẫn chưa biết chắc đâu.
Cô gọi cho Trần Lạc, báo mình đã chuyển ra khỏi biệt thự rồi, nhờ cậu ta tìm giúp một căn phòng, có lẽ cô sẽ cần nơi ở mới.
Rất nhanh đã tới mười hai giờ trưa.
Lúc Nhạc Yên Nhi tới quán cafe Bạch Vân thì Đỗ Hồng Tuyết và Dạ Đình Sâm đã tới, luật sư vẫn là người lần trước.
Cô đi một mình, không có luật sư như cũ.
Luật sư bên kia đưa hợp đồng cho cô, lần này tài sản cô được chia còn nhiều hơn trước nữa.
– Ngài Dạ thấy nên chia thêm tài sản cho cô để bồi thường tinh thần, cô Nhạc đọc qua đi.
Nhạc Yên Nhi không nhìn mà xé nát hợp đồng, cố tình nói:
– Tôi đã bảo không cần nhiều tài sản thế rồi mà, hợp đồng này tôi không vừa lòng, lần sau lại tới tìm tôi đi!
Cô đứng dậy định đi nhưng không ngờ giọng nói lạnh lùng của Dạ Đình Sâm lại vang lên.
– Nếu không vừa ý chỗ nào thì giờ sửa luôn đi.
– Anh không có quyền chiếm dụng thời gian của em.
Cô quật cường nhìn hắn, mà hắn… cũng nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
– Thế thì để luật sư Dương đi cùng cô vậy, chắc sẽ có lúc cô rảnh rỗi thôi.
– Anh…
Thái độ của Dạ Đình Sâm rất kiên quyết, không hề cho Nhạc Yên Nhi bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Tim cô…
Lúc này đã tan nát!
Hắn gấp gáp muốn ly hôn, không cho cô bất cứ cơ hội nào.
Cô đau khổ nhắm mắt, nói:
– Có phải em không đồng ý ly hôn thì anh sẽ không thôi phải không?
– Đúng thế.
– Được, thế em ký!
Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi sau đó nặng nề lên tiếng.
Luật sư đã chuẩn bị sẵn nhiều phần hợp đồng, chỉ là để đề phòng trường hợp này.
Nhạc Yên Nhi đã cầm bút trên tay.
Khi ngòi bút chạm xuống giấy lòng cô cũng run rẩy.
Cô… thật sự muốn ký sao?
Nếu ký rồi cô sẽ không còn đường nào quay đầu được nữa!
Nhạc Yên Nhi rơi vào cảnh khó cả đôi đường.
Đỗ Hồng Tuyết thấy đã đến lúc quan trọng mà Nhạc Yên Nhi lại ngập ngừng thì hung hăng nhíu mày:
– Nhạc Yên Nhi, cô đang bày trò gì thế hả?
– Không, mấy thứ này tôi không cần, tôi chỉ muốn biệt thự mà các người đang ở thôi.
Cô đẩy hợp đồng sang một bên, cuối cùng vẫn không muốn ký.
Luật sư rất ngạc nhiên:
– Cô Nhạc, cô phải nghĩ kỹ đấy!
Chỉ cần một cái biệt thự thôi sao? Cô có ngốc hay không thế?
Tầm mắt Nhạc Yên Nhi lướt qua mọi người rồi bình tĩnh dừng trên người Dạ Đình Sâm, cô nói rõ từng chữ:
– Tôi chỉ muốn biệt thự đó.
Dạ Đình Sâm nhìn thẳng cô mà không hề hoang mang, hắn nhếch miệng cười nhạo:
– Sao? Vẫn cố giãy giụa à? Tôi không có thời gian đùa với cô đâu. Y Bạch, em ở lại đây đi, hôm nay nhất định phải bắt cô ta ký tên, nếu cô ta thích chơi thì chúng ta cứ bình tĩnh chơi cùng cô ta.
Nghe hắn nói trong lòng cô rất khó chịu, muốn giải thích rõ ràng nhưng miệng hé ra rồi cuối cùng vẫn chẳng nói một lời.
Hắn đã không tin cô thì nói gì cũng vô ích.
Mà Đỗ Hồng Tuyết vừa nghe chuyện này giao hết cho mình thì hết sức vui vẻ, thấy Dạ Đình Sâm đi rồi cô ta mới mở miệng:
– Cô nói chỉ cần biệt thự kia phải không, đó là chính miệng cô nói đấy nhé. Giờ tôi cho luật sư làm một hợp đồng khác, cô đừng có đổi ý đấy, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!
Lúc này luật sư đã mở laptop rồi gõ chữ rất nhanh.
Nhạc Yên Nhi nặng nề gật đầu, giờ cô đã không còn cách nào khác nữa rồi.
Lát sau luật sư đã đưa một bản hợp đồng hoàn chỉnh tới trước mặt cô.
Rõ ràng chỉ là mấy tờ giấy mỏng manh nhưng Nhạc Yên Nhi lại cảm giác chúng vô cùng nặng nề.
Đỗ Hồng Tuyết khoanh tay ngồi nhìn, thấy mỗi hành động của cô cứ như quay chậm thì cô ta càng sung sướng.
Cô càng đau khổ cô ta lại càng vui vẻ hơn!
Nhạc Yên Nhi, mày cũng có lúc thế này sao?
– Không có mặt Dạ Đình Sâm thì cô không cần giả vờ nữa đâu, mau ký đi, đừng có làm mất thời gian của tôi.