Cô ta vẫn chưa biết trả lời thế nào lại nghe thấy giọng Nhạc Yên Nhi vang lên, lạnh tựa băng giá:
– Cô đối xử với Tinh Tinh thế nào tôi sẽ làm đúng thế với cô, muốn trả thù thế nào cứ tìm tôi, nhưng cô phải nghĩ cho kỹ, tôi ở không thiếu đàn ông để dựa vào, cô chắc mình có thể làm gì được tôi không?
Giọng cô đi sâu vào lòng người, khiến Andy run rẩy không ngừng.
– Nghe nói năm ngoái cô mới cùng bạn trai bảy năm kết hôn phải không Andy? Đang định có con à? Nếu con cô mà bị người ta hắt nước nóng thế cô sẽ có cảm giác gì?
– Tôi…
Lời này khiến họng Andy nghẹn lại, một câu cũng đáp không nổi nữa, cô ta theo bản năng quay sang nhìn Minh Tinh Tinh vẫn sợ run bên cạnh, đôi mắt xanh lam đã đỏ bừng cả lên, khiến người khác có cảm giác tội lỗi vô cùng sâu sắc.
Cô ta… vừa làm gì thế?
Lúc này Andy mới thật sự thấy hối hận.
– Tôi… tôi không nên làm thế với trẻ con… Xin lỗi…
Ở nước ngoài rất coi trọng việc bảo vệ trẻ em, nếu chuyện cô ta hắt nước sôi vào một đứa trẻ bị mọi người biết chắc chắn cô ta sẽ phải ra tòa!
– Nhưng tôi không định tha thứ cho cô.
Nhạc Yên Nhi vẫn rất lạnh lùng, cô thẳng tay đổ chén nước kia lên người Andy.
Cô vừa buông cô ta ra Andy đã ngã sấp xuống, đau đến mức không đứng dậy nổi, cô ta nhìn Nhạc Yên Nhi, sắc mặt vô cùng kinh khủng:
– Tao lầm rồi, mày còn dám…
– Người Trung Quốc có câu ăn miếng trả miếng, sao cô đánh tôi mà tôi còn phải vui vẻ nhận chứ? Tôi cho cô biết, tôi không khởi kiện là đã tử tế với cô rồi, đừng tưởng dễ bắt nạt tôi! Còn chuyện tôi đeo bám nhiều hay ít đàn ông, rồi chuyện quan hệ của tôi và Tinh Tinh đều không quan hệ tới các cô, sau này nếu còn để tôi nghe thấy các cô bàn tán lung tung nữa tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua, chúng ta lên tòa gặp đi!
Nhạc Yên Nhi gằn rõ từng chữ, ánh mắt lạnh băng quét những người có mặt một vòng, cả đám đó không một ai dám đáp lại.
Vì chột dạ và đuối lý.
Nhạc Yên Nhi nói xong bước tới trước mặt Minh Tinh Tinh, giờ thằng bé mới hoàn hồn, thấy vũng nước trên đất mới tin chuyện vừa rồi đều đã xảy ra thật, là chị xinh đẹp giúp nó chắn một chén nước nóng kia.
– Chị ơi chị có sao không, có đau lắm không?
Tinh Tinh khóc váng lên, khóc như đứt ruột đứt gan khiến trái tim ai cũng thắt lại.
– Chị không sao đâu, mình về nhà nhé.
Nhạc Yên Nhi nhẹ nhàng lắc đầu.
Vết thương sau lưng đã không còn đau đớn, chỉ có trái tim là đau đến khó thở, giờ cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này thật nhanh.
Minh Tinh Tinh gật đầu lia lịa, một tay nó nắm chặt tay Nhạc Yên Nhi, một tay lau nước mắt, nghiêm túc bảo:
– Tinh Tinh đưa chị về nhà, tránh xa khỏi cái chỗ này, nhưng các người cứ chờ đó, anh Sâm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các người đâu, nhất là cô!
Trong đôi mắt to của thằng bé toát ra oán hận sâu nặng, cứ thế nhìn chằm chằm Andy đang lăn lộn trên đất khiến cô ta run lên.
Trong lòng cô ta bỗng thấy hơi sợ hãi, lẽ nào… Nhạc Yên Nhi sẽ cho người tới trả thù sao?
Trong khi tất cả những người có mặt vẫn không biết gì thì có người ở phòng giám sát đã nhìn thấy hết sự việc.
Một người đàn ông da trắng khoảng năm sáu mươi tuổi đang nghiêm túc nhìn màn tranh đấu của Nhạc Yên Nhi và Andy.
Người phụ trách khóa học đứng cạnh sắp rơi hết cả mồ hôi, cuống quýt biện giải:
– Ông Spiel, vốn học viên của chúng tôi đều không phải thế này đâu, mọi người đều rất nghiêm túc học hành…
Spiel như thể không nghe thấy gì, ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi Nhạc Yên Nhi, chờ cô bước ra ngoài ông mới thu hồi tầm mắt.
– Cô bé châu Á này là ai?
Người phụ trách giật nảy mình, trong lòng oán thầm Nhạc Yên Nhi và Andy lại đi gây chuyện trong lúc quan trọng thế này, đúng là làm gã mất hết mặt mũi rồi.
Nhưng gã không dám lờ đi, dùng tiếng Trung trúc trắc nói ra một cái tên:
– Cô ấy là Nhạc Yên Nhi.
Với người nước ngoài thì từ “Nhi” này thật sự rất khó phát âm, nhưng Spiel còn nghiêm túc lặp lại lần nữa.
– Nhạc – Yên – Nhi –
Người phụ trách đoán thầm lẽ nào Spiel muốn phạt Nhạc Yên Nhi? Vừa rồi cô đánh Andy không nhẹ tay chút nào.
Thế này thì chết, dù không biết chống lưng của cô là ai nhưng người có thể tham gia khóa đào tạo này đều không phải kẻ tầm thường.
Gã vội giải thích thay cô:
– Ông muốn phạt cô ấy sao? Cô gái châu Á này thật ra…
Spiel nghe gã nói chỉ cười bảo:
– Phạt ư? Không không, tôi đang nghĩ chỗ tôi có mấy vai diễn đang casting, có thể để cô ấy thử xem thế nào…
Mắt người phụ trách đã trợn cả lên, đánh người mà còn đánh ra cơ hội casting à?
Nhưng không đợi gã hoàn hồn Spiel đã xoay người ra ngoài.
…
Minh Tinh Tinh kéo Nhạc Yên Nhi ra thẳng bên ngoài, vì hôm nay về sớm nên người Dạ Đình Sâm phái tới đón họ vẫn chưa tới.
Minh Tinh Tinh gọi taxi tới bệnh viện gần nhất.
Bác sĩ kê đơn xong để y tá bôi thuốc giúp Nhạc Yên Nhi. Bôi xong cô còn phải nằm sấp trên giường chờ một lát.
Minh Tinh Tinh thấy tấm lưng trắng trẻo của cô giờ phủ toàn vết bỏng rộp đỏ hồng lại không nhịn được rơi nước mắt.
– Chị ơi, bà cô xấu xí kia sao lại bắt nạt chị thế?
Một đứa trẻ như nó vốn không hiểu nổi cạnh tranh phức tạp giữa của đám người lớn.
Cô dịu dàng cười nói:
– Vì họ nghĩ thân phận ra sao chỉ nên sống đúng thế thôi, cô bé lọ lem nên sống như cô bé lọ lem, không thể biến thành công chúa được. Nếu có người vượt ngoài nhận thức của họ sẽ khiến họ cảm thấy không cam tâm, sẽ dùng mọi cách giẫm đạp lên người đó.
– Vì… vì sao ạ?
Minh Tinh Tinh vẫn không rõ.
– Vì mọi người đều là người bình thường, đột nhiên có người hơn hẳn mình xuất hiện họ sẽ tò mò, nếu không biết rõ sẽ càng nghĩ ngợi linh tinh nhiều hơn. Tinh Tinh, sau này em nếu có lúc không chắc chắn điều gì cũng đừng bàn tán về ai, có khi lời nói là thứ vũ khí kinh khủng nhất, miệng là khởi nguyên của tội ác. Bởi miệng mỗi người lại mỗi khác, ai cũng không chắc ngày sau mình có bị lời ác độc của ai hãm hại hay không.
Nhạc Yên Nhi bình thản nói một đoạn dài, nhớ tới Andy điên cuồng mắng chửi cả nhà cô đê tiện, sỉ nhục cô là kẻ thứ ba cô đã nghĩ tới mẹ mình.
Xưa kia mẹ của cô cũng bị dư luận đánh gục như thế, từ một người kiêu ngạo cuối cùng biến thành chật vật đến mức ai cũng chửi mắng được.
Có khi lời nói quả thật… so với đao kiếm còn làm người khác tổn thương nhiều hơn.