Nhạc Yên Nhi nuốt nước miếng, cô cảm thấy mình y hệt như ‘bà Lưu vào nhà quan lớn’ vậy, chẳng biết nên nhìn vào đâu, cô thực sự chưa bao giờ ở vào hoàn cảnh thế này nên không biết phải làm thế nào mới không làm cho Dạ Đình Sâm mất mặt.
Nhưng hắn chỉ mỉm cười nhìn cô, có vẻ rất hài lòng với sự khiếp sợ này.
Dù sao đi nữa hắn cũng muốn đem đến cho cô mọi điều tốt nhất để bù đắp những mất mát trong quá khứ.
Cũng may nhân viên cửa hàng đều vô cùng chuyên nghiệp, không chờ Nhạc Yên Nhi mở miệng, họ đã chủ động lấy ra một bộ lễ phục, mỉm cười với cô:
– Phu nhân, đây là lễ phục mới được vận chuyển bằng đường không từ Italia về, thiết kế bởi nhà thiết kế JK, may thủ công, cô có muốn thử không? Nhạc Yên Nhi không thể dùng lời để miêu tả về chiếc váy này.
Nó là một chiếc váy hai dây, bên trên được đính vô số kim cương, đặt dưới ánh sáng đèn trông càng lấp lánh đến chói mắt.
Trước đây, Nhạc Yên Nhi luôn cảm thấy phụ nữ yêu kim cương thật nông cạn, thế nhưng bây giờ cô đã hiểu được loại nông cạn này.
Bởi vì kim cương quá đẹp! Đẹp như giấc mộng mà mỗi cô gái đều mơ tới.
Làm sao Nhạc Yên Nhi có thể từ chối một chiếc váy thế này được? Trong phòng thay đồ, cô phải tốn rất nhiều thời gian, cẩn thận từng ly từng tí mới có thể thay xong chiếc váy này, bởi lẽ cô sợ làm rơi dù chỉ một viên kim cương.
Cho tới khi Nhạc Yên Nhi đi ra, Dạ Đình Sâm đang quay lưng lại phía cô gọi điện thoại.
Nhân viên chen chúc bước tới hệt như tinh tú vây quanh mặt trăng, họ thốt lên những lời ca ngợi từ tận đáy lòng:
Phu nhân đẹp quá, chiếc váy này rất phù hợp với cô đó. Đúng vậy, da phu nhân trắng quá, chỉ có làn da trắng như vậy mới có thể nổi bật khi mặcchiếc váy này thôi.
– Chủ tịch thật tốt với phu nhân, còn tự đi chọn cùng cô nữa! Nhạc Yên Nhi được họ ca ngợi tới mức ngượng ngùng, cô thật mong chờ Dạ Đình Sâm tới nhìn.
Hắn vừa tới, tất cả nhân viên đều lui sang hai bên, Nhạc Yên Nhi thẹn thùng nhìn hắn, chờ một câu đánh giá.
Dạ Đình Sâm thấy cô mặc bộ lễ phục này cũng phải mở to hai mắt, sau đó, hắn nhận xét:
– Em mặc cái gì đấy? Xấu chết đi được, cởi ra! Xấu?! Nhạc Yên Nhi soi gương.
– Xấu đâu…
Cuối cùng là thẩm mỹ của cô có vấn đề hay thẩm mỹ của hắn có vấn đề? Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, mặt nghiêm trọng:
– Cổ áo thấp thế kia, lại còn hai dây nữa, thế thì che được cái gì hả? Dáng mình đẹp thế này chẳng phải để khoe à? Dạ Đình Sâm lớn lên ở Anh quốc mà lại trở nên cổ hủ như thế từ lúc nào vậy? Nhạc Yên Nhi chuyển ánh mắt xin trợ giúp về phía Trần Lạc, cậu ta vội lùi lại một bước rồi nhún vai tỏ vẻ bản thân mình cũng khó bảo đảm, không rảnh quan tâm chuyện khác, xin thiếu phu nhân tự bảo trọng.
– Đi thay đi.
Giọng Dạ Đình Sâm rất cương quyết.
Nhạc Yên Nhi bĩu môi, thấy hắn quá cứng rắn, cô chỉ đành ngoan ngoãn bước vào phòng thay đồ.
Dù sao cô cũng nghĩ rằng ở đây có rất nhiều lễ phục, cùng lắm thì đổi bộ khác thôi.
Nhân viên mau chóng lấy ra một bộ, Nhạc Yên Nhi thay xong, đi ra.
– Ngắn quá.
Đôi mày kiếm của Dạ Đình Sâm lại cau, lạnh lùng quát.
Váy ngắn như thế kia, còn không che nổi đầu gối nữa, ai thiết kế thế? Một bộ khác.
– Không được lộ vai.
Sắc mặt Dạ Đình Sâm lại khó coi hơn, giọng nói như vừa được vớt ra khỏi biển băng, rất cáu gắt và giận dữ.
Áo hở vai trễ ngực làm gì, sợ người ta không biết xương quai xanh em đẹp à? Lại một bộ khác.
– Cũng không được lộ lưng.
Sắc mặt hắn hoàn toàn tối sầm, giọng lại trầm xuống.
Cả một tấm lưng trắng như tuyết khiến người ta hoa cả mắt, hắn vừa nghĩ đến chuyện có tên đàn ông khác nhìn thấy nó là chỉ hận không thể khoét mắt họ ra.
Nhạc Yên Nhi thay tầm mười bộ lễ phục nhưng Dạ Đình Sâm không ưng bất cứ một bộ nào, chỉ hơi hở là hắn đã bắt cô đổi rồi.
Nhạc Yên Nhi sắp phát điên, sao trước giờ mình không biết Dạ Đình Sâm lắm chuyện thế cơ chứ? Làm ơn đi, đây là lễ phục đó, mục đích của nó là thể hiện được vẻ đẹp thân thể của nữ giới mà? Cho tới khi đổi thêm một bộ nữa, Dạ Đình Sâm vẫn còn bất mãn, Nhạc Yên Nhi không nhịn được nói với nhân viên:
Các cô lấy cho tôi tấm màn cửa trong tiệm ra đi, để tôi quấn luôn là được! Chuyện này…Nhân viên khó xử nhìn Dạ Đình Sâm.
– Trong tiệm của mấy người chỉ có mấy bộ quần áo xấu xí thế thôi à? Dạ Đình Sâm cũng tức giận nói với quản lý.
Quản lý khó xử, đúng là cuống đến phát khóc.
Hai vợ chồng này cãi nhau, làm sao quản lý dám chen vào.
Vậy nên chỉ có thể thận trọng nói:
– Chủ tịch, trong tiệm đều là lễ phục số lượng giới hạn đến từ các nhãn hiệu lớn, đây là mốt của năm nay ạ.
Mùa hè năm nay, các nhãn hiệu lớn chủ yếu đi theo hướng gợi cảm và mát mẻ, việc Dạ Đình Sâm không cho lộ một tí da thịt nào quả là quá bảo thủ, lễ phục như thế biết tìm đâu ra.
Dạ Đình Sâm híp mắt, nói:
– Hôm trước Albert vừa mới tổ chức một buổi giới thiệu trang phục cho quý mới ở thành phố A phải không? Quản lý không biết hắn có ý gì, chỉ đành gật đầu:
Đúng vậy ạ. Gọi ông ấy tới đây tự may cho cô ấy một bộ đi, không được lộ ngực lộ vai lộ lưng, nhất địnhphải dài quá đầu gối, không được dùng vật liệu quá mỏng.
Quản lý bị mệnh lệnh này làm cho nghẹn họng, thử tưởng tượng một bộ đồ được thiết kế theo ý của Dạ Đình Sâm mà xem, chẳng khác gì quấn một tấm rèm cửa cả.
Cô quản lý muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng vẫn không dám lên tiếng, vội vàng sai nhân viên đi gọi điện.
Lời quản lý không dám nói thì Nhạc Yên Nhi dám, cô trợn mắt nhìn Dạ Đình Sâm:
– Anh điên à, kể cả anh có tiền đi nữa cũng không giày vò người khác thế được, thiết kế lễ phục đâu có giống thiết kế những thứ khác, anh bảo người ta thiết kế là người ta phải làm à? Lại còn Albert nữa, đó chẳng phải là nhà thiết kế hàng đầu của Valentino à? Làm sao có thể gọi đến là đến được? Rõ ràng là Dạ Đình Sâm hiểu lầm ý cô, hắn cau mày nhìn Nhạc Yên Nhi chằm chằm.
Em muốn mặc những bộ lễ phục hở hang kia thế cơ à? Mấy chiếc váy đó rất đẹp, sao lại không muốn mặc? Hở ngực lộ lưng là đẹp?
– Đây rõ ràng là thẩm mỹ của trai thẳng, chỉ thấy lộ da thịt chứ không thèm nhìn váy thiết kế đẹp hay không à? Mệt cho Nhạc Yên Nhi trước đây còn thấy Dạ Đình Sâm là gay, bây giờ cô hiểu rồi, hắn tuyệt không phải gay, mà hoàn toàn là một tên “TRAI THẲNG”! Ánh mắt sáng rực của Dạ Đình Sâm nhìn thẳng cô:
– Người khác lộ da thịt tôi không quan tâm.
Nhưng tôi không chịu được việc người đàn ông khác sẽ mơ ước tới thân thể em.
Một câu nói đã dập tắt hoàn toàn ngọn lửa vừa mới nhen lên của Nhạc Yên Nhi.
Cô cảm thấy mình đúng kém cỏi, chẳng hiểu sao chỉ một câu của Dạ Đình Sâm như thế mà mình lại cảm thấy ấm lòng.
– Vậy…
Vậy cứ theo yêu cầu của anh đi nữa, chiếc váy thiết kế ra cũng xấu, chẳng lẽ anh muốn em khiến anh xấu hổ trong bữa tiệc à? Đây là lần đầu tiên em dùng thân phận bà Dạ để xuất hiện trước giới thượng lưu đấy.
Nhạc Yên Nhi chu môi nói, ngữ khí đã mềm mỏng hơn nhiều, hệt như đang làm nũng với Dạ Đình Sâm vậy.