– Ân oán của chúng ta thì tự chúng ta giải quyết với nhau, nếu còn dám động đến người phụ nữ của tôi thì gia tộc Capet sẽ phải trả giá bằng máu!
Lời này từng câu từng chữ đều mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.
Mùi khói thuốc ngập tràn cả phòng khách.
Uy hiếp của hắn chưa bao giờ chỉ là lời nói suông, Norman hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Anh ta buông súng xuống, đã bảo đếm đến ba là nổ súng, một phát súng này không lấy mạng cô được thì sẽ không có phát thứ hai.
– Cô thắng rồi Nhạc Yên Nhi, cô không phải chết nữa. Nhưng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu, Dạ Đình Sâm. Hành động của anh đã gây nguy hại cho chính phủ, dù chúng ta đều không có kết quả tốt tôi cũng không tiếc. Mình anh có thể đối đầu với mấy lão già như Mike nhưng muốn chống lại quân đội chính quy do tôi huấn luyện là điều không thể nào! Cuối cùng anh vẫn sẽ phải chết thôi. Anh chết hay cô ấy chết thì có gì khác nhau chứ?
– Không được! Anh ấy không thể chết được, tôi thà chết còn hơn!
Nhạc Yên Nhi nôn nóng hô lên.
Nghe cô nói thế Dạ Đình Sâm gần như gầm lên:
– Em còn nói một câu nào nữa thì cả đời này anh sẽ không tha thứ cho em đâu!
Cô ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt đã chảy đầy nước mắt.
Norman nghe họ cự cãi chỉ cười nhạo một tiếng:
– Tình cảm vợ chồng của các người đúng là sâu sắc thật! Dạ Đình Sâm, chúng ta cũng coi như bạn lâu năm, tôi cho anh một con đường nữa, anh có muốn đi thử không?
Dạ Đình Sâm chỉ thản nhiên nhếch môi:
– Có vẻ anh cũng chẳng có ý gì hay ho cả đâu.
– Anh đừng vội từ chối, cứ nghe tôi nói hết đã. Theo điều tra của tôi thì anh và cô ấy vẫn chưa lấy giấy đăng ký kết hôn phải không, thế nên trên phương diện pháp luật cả hai vẫn chưa phải là vợ chồng chính thức. Nếu đã thế thì anh hãy lấy một cô gái nhà Capet, hai gia tộc thông hôn có thể làm cho chính phủ yên tâm hơn. Cuộc hôn nhân này chỉ là hữu danh vô thực thôi, anh với Nhạc Yên Nhi vẫn sẽ ở bên nhau, các người bên ngoài là vợ chồng còn trong tối thì làm thông gia cùng nhà Capet là được, anh thấy sao?
Norman đưa ra ý nhượng bộ lớn nhất có thể.
Anh ta đã chấp nhận hy sinh người của gia tộc mình, để một người con gái trở thành góa phụ khi chồng còn sống nhằm tác thành cho hai người họ. Tiếp theo chỉ cần xem ý của Dạ Đình Sâm thế nào.
Nhạc Yên Nhi khẽ run lên, cô ngước đôi mắt sũng nước nhìn Dạ Đình Sâm.
Đây… đã là cách tốt nhất có thể.
Nhưng cái giá chính là cô mãi mãi không thể là vợ của Dạ Đình Sâm được nữa.
Một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực.
Thế nhưng đây lại là cách duy nhất để bảo vệ mạng sống của hắn, cô chịu một chút ấm ức thì có là gì đâu?
– Dạ Đình Sâm…
Cô lẩm nhẩm tên hắn.
Hắn rũ mắt nhìn cô, bàn tay càng siết chặt tay cô hơn, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, nói rõ ràng từng lời một:
– Tôi cả đời này sẽ chỉ lấy một người vợ duy nhất, chính là Nhạc Yên Nhi!
Norman nghe xong lập tức gầm lên:
– Anh đừng có không biết điều thế Dạ Đình Sâm! Tôi đã nhường bước rồi mà anh còn dám từ chối à!
Không khí như bị nén lại, hai người đàn ông gườm gườm nhìn nhau.
Vô cùng căng thẳng.
Câu trả lời này không nằm ngoài dự kiến của Nhạc Yên Nhi.
Nếu Dạ Đình Sâm dễ dàng buông tha cô thế thì đã không kiên trì nhiều năm như vậy.
Nhưng…
Không có cách nào tốt hơn nữa sao?
– Anh đừng tùy hứng mà Dạ Đình Sâm, em không muốn thấy anh xảy ra chuyện, anh cũng không muốn em gặp chuyện không may mà, chúng ta đồng ý với đề nghị của Norman đi anh!
– Dù em phải chịu ấm ức cũng không sao ư? Em hiểu nếu không có tờ giấy đăng ký kia thì bản thân sẽ mất đi thứ gì chứ?
Dạ Đình Sâm lạnh lùng quát lên.
– Nó đồng nghĩa với việc Vãn Vãn sẽ mãi mãi không thể trở thành người của nhà họ Dạ, mãi mãi không được ai chấp nhận. Hơn nữa chuyện rồi sẽ có ngày bị vạch trần, đến lúc đó em định làm thế nào? Anh cưới người khác còn em phải làm thế nào? Em định làm kẻ thứ ba sao?
– Những chuyện đó em chưa nghĩ tới, nhưng chỉ cần đừng đấu đá nữa được không anh!
Cô vừa khóc vừa nói, sau đó ôm chặt lấy Dạ Đình Sâm.
– Em có thể mất đi mọi thứ nhưng không thể mất anh được! Nếu anh không còn trên đời thì em cần những thứ đó làm gì chứ!
Cô áp mặt vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập dồn dập.
Cô thật sự rất sợ một ngày nào đó trái tim này sẽ ngừng đập.
Thấy cô run rẩy trong lòng mình, trái tim hắn cũng đau đớn khôn nguôi.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, sau đó cười bảo.
– Anh quyết không phụ em.
Năm chữ này chính là quyết định cuối cùng của hắn.
Con ngươi Norman co rút lại, anh ta gầm lên giận dữ:
– Nghĩa là anh vẫn quyết đối đầu với gia tộc Capet phải không?
– Norman, anh bảo vệ lợi ích của chính phủ còn tôi bảo vệ vợ con mình, ai cũng có con đường của người ấy. Anh muốn tôi buông tay thì dễ nhưng nếu tôi muốn anh từ bỏ thì sao? Đừng nói chuyện vô ích nữa, anh nếu có thể thuyết phục tôi thì chẳng phải chính anh cũng sẽ thực thất vọng sao? Phải không anh bạn già?
Lời này khiến Norman nghẹn đến không ra lời nữa.
Đúng như hắn nói, nếu hắn đồng ý chính anh ta cũng sẽ rất thất vọng.
Đến người mình yêu mà còn không bảo vệ được thì không xứng là kẻ địch của anh ta.
– Nghe nói tài bắn súng của anh rất tốt phải không Dạ Đình Sâm, tôi cũng chưa từng bắn trượt bao giờ. Đã thế chúng ta đấu một trận đi, sống chết mặc cho số phận định đoạt.
– Tôi thắng thì sao mà anh thắng thì thế nào?
Ánh mắt Dạ Đình Sâm tối lại, từng từ vang lên rõ ràng.
– Tôi thắng thì anh phải rút lui, giữ nguyên hiện trạng như bây giờ. Còn nếu anh thắng thì gia tộc Capet sẽ không tham dự vào chuyện này nữa, nhưng anh cũng không được mở rộng thế lực, nếu không tôi không làm gì anh thì cũng sẽ có người khác ra mặt.
– Được!
Lưng Dạ Đình Sâm thẳng tắp, hắn chấp nhận đánh cược một lần.
Ánh mắt Norman cũng như sôi trào, nhìn chằm chằm Dạ Đình Sâm rồi mới xoay người ra ngoài, đi về phía sân tập bắn phía sau nhà.
– Ở đây chờ anh.
– Không… Đừng bỏ em lại một mình…
Nhạc Yên Nhi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rơi như mưa. Cô mím chặt môi, cổ họng đau không tả nổi, mỗi từ phát ra đều vô cùng khó khăn và đau xót.
Để mình cô ở đây chờ đợi trong lo âu còn hắn sống chết thế nào không rõ sao cô chịu được.
– Yên tâm, anh sẽ không chết, anh sẽ quay về sớm thôi.
Bàn tay ấm áp xoa đi nước mắt trên mặt cô, sau đó hắn nắm tay cô, bảo:
– Em chỉ cần ở đây chờ anh, chờ anh đưa em về nhà.
Nói xong hắn buông tay cô rồi xoay người rời đi.
Cô muốn đuổi theo nhưng không biết có hai người giúp việc ở đâu xông ra cản lại.
– Sân tập bắn là chỗ riêng tư, xin cô dừng bước.
– Dạ Đình Sâm! Đừng mà, xin anh đừng đi… Đừng bỏ lại em…
Thế nhưng dù cô có khóc kêu thế nào hắn cũng như không hề nghe thấy, bóng lưng đẫm máu kia vẫn dần biến mất trong tầm mắt.
Cuối cùng cô cũng không gắng gượng được nữa mà khuỵu xuống, hai tay đau đớn chống trên mặt đất.
Sàn nhà thật lạnh, rất lạnh…
Cái lạnh len lỏi qua tứ chi khiến cả người cô như rơi vào hầm băng.
Dạ Đình Sâm…
Anh nhất định phải sống sót trở về!