Dạ Đình Sâm cười lạnh, bàn tay to lớn nắm chặt bờ vai nhỏ xíu kia rồi nói:
– Nếu để chú biết cháu có ý đồ gì nhất định sẽ đánh gãy chân cháu! Từ giờ cấm tùy tiện chạm vào Vãn Vãn, rõ chưa?
Nếu để chú phát hiện cháu dám làm trái thì chỗ nào trái lệnh chú sẽ cắt bỏ chỗ đó!
Sau lưng Evan đã ướt đẫm mồ hôi, thằng bé vội vàng đáp:
– Lời chú nói chắc chắn cháu sẽ làm đúng, chú nói thế nào cháu làm thế ấy, chỉ cần chú chịu nuôi cháu thôi.
Nó liếc mắt một cái, thấy được Nhạc Yên Nhi đang bước tới gần.
Vừa nghe thế cô không khỏi bất đắc dĩ liếc Dạ Đình Sâm, còn nhéo eo hắn một cái rõ đau:
– Anh nói gì với Evan thế hả! Cháu đừng nghe chú ấy nói lung tung, chú ấy không cho cháu ở đây thì dì cho.
– Cháu muốn làm bạn với Vãn Vãn.
– Đó là chuyện tốt mà, con bé vốn không có bạn, có cháu bên cạnh lúc ở trường nó mới không cô đơn. Sau này hai đứa hãy chơi với nhau vui vẻ nhé.
– Vâng ạ, nhưng còn chú…
Nó theo bản năng nhìn về phía Dạ Đình Sâm.
Hắn cau mày, chỉ muốn đóng gói thằng nhãi này rồi tống thẳng về Anh.
Nhưng còn chưa kịp trợn mắt đã bị Nhạc Yên Nhi lườm cho một cái.
– Anh trợn trừng mắt làm gì hả? Người lớn mà lại đi bắt nạt trẻ con thế à? Khó lắm Vãn Vãn mới có được hai người bạn thân, giờ anh còn muốn đuổi người đi hả, điên rồi à?
– Yên Nhi, anh đâu có đuổi nó đi…
Loading…– Thế anh đang làm gì?
– Anh… Evan đứng lại đó, nói lại với dì mau.
Nhưng thằng nhóc đã lẩn mất dạng từ bao giờ.
Nhạc Yên Nhi đứng chắn trước mặt hắn, hai tay chống hông, bắt đầu dạy dỗ chồng:
– Sau này còn dám bắt nạt trẻ con em sẽ cho anh biết tay!
Dạ Đình Sâm có khổ mà không nói ra được, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ ôm vợ yêu vào lòng.
– Rồi, đều nghe em, chuyện gì cũng nghe theo em hết.
– Thế chuyện lúc sáng anh bảo lên giường sẽ phạt em…
Tròng mắt Nhạc Yên Nhi đảo một vòng, nhớ ngay ra chuyện này.
Nghe câu này sắc thái dịu dàng trên mặt Dạ Đình Sâm lập tức biến mất, hắn nói:
– Hai chuyện không giống, kia là việc khác.
– Này! Không phải anh vừa bảo sẽ nghe lời em à? Sao có thể đổi ý thế được? Đàn ông nói phải giữ lời chứ?
– Em nói đúng rồi.
Dạ Đình Sâm gật đầu tán thành.
Nhạc Yên Nhi mừng ra mặt, vội vã hỏi:
– Thật à?
– Trước cứ lên giường phạt em đã, rồi lại nghe lời em. Đàn ông nói phải giữ lời, làm đúng thứ tự trước sau.
Nói xong hắn lập tức chặn luôn đôi môi còn định lải nhải của vợ yêu, ngăn hết những lời cô nói trong miệng, biến thành rên rỉ động tình.
Dạ Vị Ương thấy cảnh này buồn bã ngồi sụp xuống đất vẽ vòng tròn.
Chỗ nào cũng có tổn thương.
Còn để cho người ta sống không nữa hả trời?
Đến chiều Dạ Đình Sâm làm đồ ngon để dùng với trà.
Vốn họ định ra ngoài ăn rồi tiện đường đi tản bộ một chút nhưng lại bị hắn ngăn cản.
Lý do rất đơn giản, Dạ Đình Sâm không muốn vợ mình đi xa quá, nếu không cả tòa nhà lớn thế này chỉ có mình hắn thì sẽ rất cô đơn.
Dạ Vị Ương cạn lời với ông anh này:
– Anh hai, ở nhà còn có vệ sĩ với người làm mà?
– Đều không bằng chị dâu em được.
Có một người…
Khi đã có được chẳng khác nào đã có toàn bộ thế giới, nếu cô biến mất khỏi tầm mắt hắn thì cả thế giới này sẽ sụp đổ.
Đối với dục vọng chiếm hữu của hắn Nhạc Yên Nhi chỉ khẽ cười, có vẻ như đã quen rồi.
Dạ Vị Ương kinh hoảng lắc mạnh đầu:
– Xong rồi, em không muốn tìm người giống anh nữa đâu, đúng là đáng sợ, chỉ có chị dâu mới chịu nổi anh thôi!
– Rất tốt mà, Dạ Đình Sâm thế này sẽ không có ai tranh với chị.
Nhạc Yên Nhi cười bảo.
– Như thế… chị không chán sao? Bị yêu như cầm tù thế này chị không cảm thấy rất mệt, rất khó thở ư?
– Cái này phải tùy vào cảm xúc của mình nữa, nếu em yêu người đó đủ nhiều thì sẽ cảm thấy đây là một loại hạnh phúc. Người đó muốn ở cạnh em, còn em cũng không muốn phải xa người đó. Giữa bọn chị đã có rất nhiều chuyện, cũng từ đứng trước ranh giới sống chết nhiều lần, thế nên rất quý trọng mỗi giây phút được ở bên nhau để bù lại khoảng thời gian đã đánh mất. Thật ra khi yêu sẽ không suy tính quá nhiều, chờ em lún sâu vào đó sẽ thấy bản thân cam nguyện làm mọi thứ.
Lúc Nhạc Yên Nhi nói chuyện khóe miệng vẫn luôn giữ ý cười hạnh phúc.
Mà người đàn ông đứng cách đó không xa nghe được lời cô nói trong lòng cũng thấy rất ấm áp.
Còn Dạ Vị Ương lại nghe đến ngẩn người.
Không phải phụ nữ đều hi vọng có một tình yêu thật oanh liệt thật rung động sao? Yêu tận xương tủy rồi trải qua sinh hoạt bình thường như vậy không phải rất chán à?
– Mỗi ngày đều như vậy… không phải rất chán sao? Mỗi ngày ở cạnh nhau mà không có gì bất ngờ thì có ý nghĩa gì chứ?
– Đời người rất dài, không thể mỗi ngày đều có bất ngờ được, chúng ta phải làm quen với điều đó. Anh của em rất đẹp trai, nhưng nếu nhìn nhiều năm có khi cũng thấy chán mắt.
Dạ Vị Ương không hoàn toàn hiểu.
Những điều này giống như bắt đầu khai sáng cho cô, nhưng chưa thể thông suốt hẳn.
Cô thở dài, cuối cùng vẫn chưa thể thoải mái được.
– Giống như em đã hiểu thế nào mới là yêu. Mạnh Y Bạch là đơn phương tương tư, còn chị với anh hai mới là tình yêu chân thành, có đúng không?
Đột nhiên nhắc tới Mạnh Y Bạch khiến Nhạc Yên Nhi cứng người.
Cô vẫn muốn gặp cô ấy một lần, muốn cảm ơn cô ấy thật đàng hoàng.
Cảm ơn cô ấy đã nhường Dạ Đình Sâm cho cô.
– Có lẽ đó chính là số trời nên sau khi cô ấy biến mất chị mới gặp được Dạ Đình Sâm.
Nhạc Yên Nhi khẽ cười.
– Nhưng nói ra cũng lạ cơ, anh của em lúc nào cũng xa lánh phụ nữ thế mà lại chỉ đối xử đặc biệt với hai người, chẳng lẽ cả hai có điểm gì đó giống nhau à? Em nhớ anh ấy còn nói năm đó bị thương đã trốn dưới gầm cầu rồi được Mạnh Y Bạch cứu. Thế còn chị dâu? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì lạ lùng không?
– À…
Nhắc tới chuyện này cô lập tức đỏ bừng mặt.
Chuyện giữa cô với Dạ Đình Sâm thì phải cảm ơn Nghiêm lão nữa, đều nhờ công ông ấy bỏ thuốc cả!
Nhưng cái này không thể kể được, Nhạc Yên Nhi định chuyển chủ đề nên lảng sang chuyện khác.
– Cây cầu trong đồng dao về “cây cầu sụp” ở London đấy à? Chị cũng đến đó rồi đấy, lúc đó mới đến nhà họ Cố, cả nhà họ ra nước ngoài du lịch, không ngờ cũng cho chị đi cùng. Dù ký ức với họ đúng là tệ nhưng cây cầu đó đúng là đẹp thật…
– Chị cũng tới đó rồi à? Trời ạ, đúng là không thể tin nổi, chị qua đó năm nào thế?
– Chắc tầm trước năm chị mười lăm tuổi gì đó, giờ cũng không nhớ rõ được, khoảng tháng mười.
– Wow, tầm đó anh em mới về nhà đấy, thì ra lúc đó cả hai đã ở dưới một bầu trời rồi, may là lúc đó chị không quen anh ấy vì khi đó Mạnh Y Bạch chỉ mới xuất hiện thôi, chắc anh ấy sẽ không để ý đến chị đâu. Có lẽ đúng là ý trời rồi…
Dạ Đình Sâm đứng gần đó nghe được chuyện này ánh sáng không khỏi trở nên quái dị.
Trước năm mười lăm tuổi, tháng mười?
Người khác có thể không biết nhưng hắn vẫn nhớ rõ, thời gian hắn quen Mạnh Y Bạch đúng là tầm tháng mười năm mười lăm tuổi.