– Cô Nhạc muốn nghỉ ngơi thì chúng tôi không tiện quấy rầy. Ra ngoài cả đi.
Aken ra lệnh, tất cả những vệ sĩ cầm súng đều lùi ra, phòng tắm lập tức trở nên vắng vẻ.
Nhạc Yên Nhi rời đi cùng Aken, chẳng ngờ khi tới cửa, anh ta đột nhiên dừng lại.
Cô hoảng sợ nhưng trên mặt không lộ vẻ khác thường, chỉ bình tĩnh hỏi:
– Anh Aken, sao thế?
– Không có gì, cô Nhạc ra ngoài trước đi.
Anh ta nói.
Câu nói này làm Nhạc Yên Nhi không an lòng.
Chẳng lẽ là bị phát hiện? Để mình ra ngoài là sợ khi hai bên giao chiến sẽ gây tổn thương đến người vô tội à?
Cô đắn đo nhưng cũng chỉ có thể bước ra.
Mỗi bước của cô đều rất gian nan, khi vừa tới cửa, bỗng nhiên một tiếng cắt vang lên.
Cô sợ tới độ vội quay đầu lại, thấy Aken đang đâm vào tấm màn bồn tắm.
Lập tức chiếc kệ rầm rầm đổ xuống, khăn tắm dự bị, sữa tắm đều rơi đầy đất.
Dao găm của anh ta cũng vậy.
Bên trên không hề có máu.
Nhạc Yên Nhi thấy thế thì sợ đến độ tim nhảy khỏi lồng ngực, tuy nhiên cô vẫn giả vờ bình tĩnh, cười nói:
– Hay là anh Aken không tin tôi, nếu thế thì cứ kiểm tra thoải mái đi, cần gì phải làm những việc thế này.
– Nhặt lên.
Aken ra lệnh cho thủ hạ rồi mới nói với Nhạc Yên Nhi:
– Xin lỗi cô, những việc uy hiếp đến an toàn của ông chủ, tôi không thể bất cẩn được. Nếu có đắc tội với cô Nhạc thì mong cô bỏ quá cho, lát nữa sẽ có bác sĩ tới xử lý vết thương, tôi đi trước.
– Đi thong thả, không tiễn.
Cô nói từng chữ.
Thấy Aken đi rồi, chắc chắn tiếng bước chân đã đi xa, cô mới lao vào phòng tắm, kéo tấm màn nặng nề ra, chỉ thấy Norman đang đau đớn trượt xuống.
Một nhát đâm kia đã đâm vào người anh ta nhưng anh ta đã đoán trước nên lập tức rút ra, lau vết máu rồi mới ném ra ngoài.
Từ đầu tới cuối không mất ba giây.
Trên người anh ta có vết thương đạn bắn và vết đâm, dù không phải những nơi trí mạng nhưng nhìn rất đáng sợ.
Trán Norman toàn mồ hôi lạnh, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, khẩu trang cũng đã ướt.
– Thế nào rồi?
Nhạc Yên Nhi lo lắng hỏi.
– Chưa chết.
Norman nhịn đau, cắn răng đáp.
Anh ta xuất thân từ quân ngũ, chẳng biết mấy tuổi đã bắt đầu học tập, sau khi trưởng thành thì rất ít khi về nhà. Norman đã bị thương rất nhiều, từng này chưa đáng kể gì.
Vậy nên anh ta chịu được, nhưng bây giờ phải đi ngay, nếu chần chừ thêm một lúc nữa thì sẽ không đi được nữa.
– Cảm ơn chuyện hôm nay, sau này tôi sẽ trả cho cô, Norman tôi xưa nay không nợ ai hết.
Anh ta đứng lên, dáng người vẫn thẳng tắp.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, hệt như tiếng gõ từ địa ngục khiến Nhạc Yên Nhi run rẩy.
Sắc mặt Norman thay đổi, đôi mắt ưng trở nên quỷ dị và lạnh lùng.
Tay anh ta cầm chắc dao găm và súng ngắn, chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.
Nhạc Yên Nhi lại càng hoảng hốt, cô tưởng Aken quay lại nên đề phòng hỏi:
– Ai thế?
Hai chữ này như đã dùng toàn bộ sức lực của cô.
Là ai?
– Tôi là bác sĩ Morey, Aken bảo tôi tới.
Một giọng nói xa lạ vang lên.
Nhạc Yên Nhi lập tức thở phào, cô định quay đầu nói với Norman nhưng chẳng ngờ phía sau đã trống rỗng, người đã đi rồi.
Ngay trong vài giây cô hỏi thôi, anh ta đã trèo qua cửa sổ đi mất.
Nhạc Yên Nhi thò đầu ra, bóng đêm bên ngoài đen kịt, người kia đã biến mất.
Đáng sợ quá!
Cô không kịp nghĩ nhiều mà chỉ có thể mau chóng xử lý vết máu trên đất và khoác thêm một chiếc áo khoác.
Cô đã làm hết khả năng rồi, anh ta có thể đi hay không là dựa hoàn toàn vào bản thân.
Hơn nữa anh ta thật sự chỉ có mục địch thăm Minh Tinh Tinh sao?
Cô không có lòng dạ nghĩ nhiều, vừa mở cửa, cô đã thấy một bác sĩ trung niên.
Morey xem vết thương, bôi thuốc và băng bó cho cô. Sau khi xong việc, chẳng ngờ William lại tới, phía sau gã là Aken và Julia, hiển nhiên là bọn họ đã biết chuyện khi nãy.
Đôi mắt đẹp của Julia như phun lửa, cô ta tức giận chỉ vào mặt Nhạc Yên Nhi:
– Chắc chắn là cô thả người, các phòng đều kiểm tra rồi, phòng cuối cùng là của cô ta, không phải cô ta thả thì là ai?
Nhạc Yên Nhi không hề hoảng sợ, dù sao người đã đi rồi, họ sao có thể tìm cô gây phiền phức được?
Mấy ngày nay cô đã nhận ra dù William cầm tù mình nhưng lại rất khách khí, luôn mồm nói vì Dạ Đình Sâm. Dù thật giả thế nào, là địch hay là bạn, ít nhất cô cũng có giá trị lợi dụng, nếu không gã sẽ không để Aken bảo vệ mình, không cho Julia làm tổn thương mình.
Cô nhìn qua rồi đáp:
– Sao các người lại tới đây, giờ này tôi nên đi ngủ rồi, nếu có chuyện gì thì mai hẵng nói.
– Thái độ của cô là gì? Cô thả kẻ địch của Dạ và anh trai tôi đi mà còn dám nói với tôi như thế, để xem hôm nay tôi có dạy đỗ dược cô không!
Julia tức giận quất roi xuống đất, am thanh rất vang dội.
Cô ta kéo roi lên rồi quất về phía Nhạc Yên Nhi. William vẫn bình thản nhìn, khi thấy chiếc roi đã sắp quất vào mặt cô thì Aken ra tay.
Anh ta cầm dao găm phi ra, dao đâm vào roi khiến roi chệch hướng nhưng nó đã quật vào tay cô.
Đau đớn đột ngột kéo tới.
Nhạc Yên Nhi cắn môi không phát ra âm thanh.
Julia tức giận định quật thêm nhưng William đã cản lại.
– Em làm càn quá rồi, cô ấy là bà Dạ đấy, sao em có thể đối đã với khách quý của gia tộc như thế?
– Hừ! Phu nhân cái gì, cô ta sắp hại chết Dạ rồi!
Julia tức giận nói.
William nghe thế thì nở một nụ cười khó hiểu rồi nói với Aken:
– Bác sĩ Morey chưa đi xa đâu, gọi lại đi.
Nhạc Yên Nhi không ngốc, cô hiểu ý gã, đây rõ ràng là đánh rồi lại cho táo, gã có thể cản Julia nhưng lại không làm, rõ ràng đây là để cảnh cáo cô.
Xem ra gã biết mình cứu Norman nên trừng phạt.
Nhưng lời Julia có ý gì, kẻ địch của Dạ Đình Sâm và William, suýt nữa hại chết Dạ Đình Sâm…
Có ý gì? Chẳng lẽ quan hệ của họ với Norman…