– Ông đừng đàng hoàng nói yêu mẹ tôi như thế, nếu ông yêu bà ấy thì không nên hại bà ấy mới phải! Cái mà ông gọi là trách nhiệm không phải thứ ông dùng để thoái thác, ông không phải đàn ông, ông phụ một người phụ nữ, ông hại một đời người ta! Mẹ tôi yêu ông cho tới lúc chết, bà bảo tôi hãy về ở với ông, bà nói ông không phải là người như thế! Tôi đã dùng mười mấy năm liền để chứng thực, để tìm một người cha lương thiện, chính trực như trong mắt mẹ tôi, nhưng tôi không tìm thấy!
Ông ích kỷ! Ông là một người đàn ông ích kỷ! Ngay từ đầu ông đã biết hai người không thể có kết quả, vậy mà còn nhân danh tình yêu, ông đang làm vấy bẩn tình yêu!
Nhạc Yên Nhi nói từng chữ, những giọt nước mắt cũng lăn xuống, nóng rực.
Những lời lên án này như lưỡi dao đâm mạnh vào lòng Cố Văn Sinh, ông ta không thể phản bác nổi.
Chẳng biết phải nói gì, cuối cùng, ông ta nghe thấy Nhạc Yên Nhi lạnh nhạt nói:
– Sau lễ lại mặt ở thành phố A, tôi sẽ giải trừ quan hệ nuôi dưỡng, sau này tôi và ông sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa.
– Bây giờ con muốn giải trừ quan hệ là không thể nào! Cả thành phố A đều đã biết con gái ba kết hôn với Chủ tịch tập đoàn LN là Dạ Đình Sâm, nếu con giải trừ quan hệ thì họ sẽ nhìn nhà họ Cố với ánh mắt thế nào, con để ba sống thế nào?
Cố Văn Sinh vội la lên.
Giờ phút này, Cố Văn Sinh đã bộc lộ bản tính xấu xí nhất của con người.
Nhạc Yên Nhi chỉ cười lạnh, cô khẽ nói:
– Đó là chuyện của ông, có liên quan gì đến tôi dâu?
– Ba nuôi con bao năm như thế…
Cố Văn Sinh vừa mới mở miệng, còn chưa nói hết lời thì Nhạc Yên Nhi đã như mèo bị giẫm phải đuôi, cô tức giận quát lớn:
– Ông im đi!
Đám người nhốn nháo trong sân bay bỗng im bặt, tất cả đều ngừng chân quan sát.
Mắt cô đỏ bừng, nhìn ông ta với ánh mắt căm hận:
– Ông im miệng cho tôi, tôi sống được tới bây giờ không phải do ông nuôi, ông chưa bao giờ nuôi tôi cả! Khi không có ông nội, ăn cơm tôi cũng không được lên bàn ngồi, quần áo của tôi đều là đồ cũ của Cố Tâm Nguyệt. Khi ấy trong mắt ông có đứa con gái là tôi à? Vậy nên tôi mới bảo với ông nội là tôi muốn vào ở ký túc, tôi không muốn về, tôi căm ghét căn nhà đó! Ông nói ông nuôi tôi? Ông không có tư cách đó!
Nhạc Yên Nhi lạnh lùng nói rồi quay đi.
Trong tầm mắt mơ hồ của cô bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, là Dạ Đình Sâm.
Hắn nhíu mày, ngay từ lúc vừa tới, hắn đã nghe thấy tiếng cô hét lên nên mới vội vàng chạy tới.
Vừa thấy nước mắt của cô, hắn đã thấy tim như bị bóp nghẹt, hắn vội vàng chạy tới bên cạnh cô.
Bàn tay to ôm lấy vòng eo thon của Nhạc Yên Nhi, ngay sau đó, cô như nhũn ra, trọng lượng toàn thân cô đều tựa cả vào hắn, yếu ớt như một đứa bé vừa chào đời.
Cô đau khổ nhắm mắt, nước mắt nóng hổi rơi lã chã như không thể ngừng được. Cô cắn môi thật chặt để kìm nén tiếng khóc đến nỗi sắp nát môi.
Dạ Đình Sâm đau lòng vô hạn.
Đã bao giờ Nhạc Yên Nhi đau khổ thế này đâu?
Hắn lập tức bế cô lên rồi đặt cô vào xe của mình, còn mấy người bên ông Cố thì ngồi trong xe của Dạ Vị Ương.
– Muốn khóc thì ôm lấy anh rồi khóc to lên.
Dạ Đình Sâm nói, bàn tay hắn liên tục lau nước mắt của cô nhưng lau mãi mà vẫn không thể sạch.
Nhạc Yên Nhi đau lòng đến tột cùng nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, dù khóc cô cũng chỉ phát ra tiếng thút thít, vậy mà vừa nghe thấy hắn nói thế, cô đã không nhịn nổi mà ôm chặt lấy hắn, chôn mặt trong ngực hắn.
Cô không dám khóc thành tiếng vì sợ ông Cố sẽ nhận ra, cô đành cắn áo hắn đến độ nghe thấy tiếng ken két.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì đau đến nghẹt thở, hắn vụng về luồn tay qua mái tóc cô, dịu dàng vuốt ve.
– Trần Lạc, cắt đuôi chiếc xe đằng sau đi.
Trần Lạc nghe thế thì hiểu ý ngay, chiếc xe mau chóng tách khỏi xe sau.
– Khóc to lên đi.
Hắn nói.
Lúc này, Nhạc Yên Nhi đã không thể kìm nén được nữa, cô khóc thật to.
– Dạ Đình Sâm, em khó chịu quá, nếu năm xưa ông ta không ích kỷ như thế thì mẹ em đã không phải chết.
Cô khóc đến độ không mở mắt ra nổi, đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt, không hề che giấu.
Dạ Đình Sâm chẳng biết phải an ủi ra sao, hắn chỉ ôm chặt cô, vỗ về.
Nhạc Yên Nhi khóc rất lâu, cuối cùng Trần Lạc lái xe tới một công viên, cô vừa nức nở vừa thắc mắc:
– Sao… sao lại tới đây, không về nhà à, ông nội sẽ lo lắng…
– Em thế này mà về thì ông còn lo hơn.
Dạ Đình Sâm đau lòng lau nước mắt cho cô, hắn đã dùng hết hai túi giấy ăn rồi.
Nhạc Yên Nhi lau mặt, sịt mũi, dáng vẻ rất đáng yêu, đáng yêu đến độ người ta chỉ muốn ôm cô vào lòng mà che chở.
– Thế này là thế nào?
Cô vừa nói vừa mở camera trước của di động ra, thấy mắt mình sưng như hạt dẻ vậy, vừa to vừa tròn.
Chẳng trách cứ có cảm giác không mở được mắt.
Cô vội vàng che mặt, giận dữ nói:
– Sao em lại xấu thế này? Trời ơi, làm sao mà nhìn mặt người khác được nữa, lên xe!
Nhưng cô vừa quay người đi thì đã bị Dạ Đình Sâm kéo lại:
– Yên tâm, anh không chê em.
– Anh nói thế là sao? Anh còn dám chê em à?
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì tức giận thở hổn hển.
Đôi mắt sáng và to lúc đầu giờ đã đỏ hồng, bộ dáng chật vật thế này mà Dạ Đình Sâm vẫn thấy vợ mình thật đẹp.
Hắn vuốt tóc cô, nói:
– Yên tâm, anh quen rồi.
– Quen… Anh quá đáng thế, em xấu lắm à? Em cũng rất dễ nhìn biết không? Em thế này là càng nhìn mới càng thấy đẹp!
Nhạc Yên Nhi kêu oan.
Nhạc Yên Nhi đẹp, thế nhưng quan trọng là Dạ Đình Sâm quá đẹp, vậy nên khi vừa vào công viên thì đã có vô số người đi qua nhìn họ, từ bé gái năm tuổi đến bà lão tám mươi, chỉ cần người có thẩm mỹ bình thường thôi là đều thấy Dạ Đình Sâm quá mức đẹp trai.
So sánh như vậy, Nhạc Yên Nhi lập tức trở nên bình thường.
Tất nhiên là cô biết điều đó, thế nhưng cô không thừa nhận, thậm chí còn khinh bỉ:
– Một người đàn ông mà đẹp thế làm gì? Da còn đẹp hơn em! Không biết xấu hổ!
– Khi nãy em khóc cũng không dữ như này.
Dạ Đình Sâm dở khóc dở cười.
– Rồi, vào đi, Trần Lạc mua vé rồi.
– Em không đi, người lớn thế rồi… Ôi, em sợ độ cao!
Nhạc Yên Nhi vừa quay người định đi thì đã bị Dạ Đình Sâm kéo vào.