Vậy phòng này đi.
Dạ Đình Sâm làm bộ đẩy một cánh cửa ra, Nhạc Yên Nhi hoảng hốt ngăn lại:
– Đừng, ngủ sofa thì ngủ sofa, em đồng ý.
Thấy cô ngoan ngoãn đồng ý, Dạ Đình Sâm vội vàng nhịn cười.
Hắn bế cô về phòng, lấy gối và chăn trong tủ ra, trải trên ghế sofa xong xuôi mới rời đi.
Khoảng nửa tiếng sau, hắn lại về phòng, trong tay hắn là một khay thức ăn gồm hai đĩa rau xào và một bát cơm.
Mùi thơm nức mũi, chỉ ngửi thôi đã thấy thèm.
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ nhìn Dạ Đình Sâm:
– Anh chắc chắn không phải anh nấu chứ?
Nhìn sao cũng không thấy giống cơm thừa.
– Từ trước tới nay, tôi không xuống bếp.
Dạ Đình Sâm lạnh nhạt đáp, thậm chí hắn còn chẳng thèm nhìn Nhạc Yên Nhi mà chỉ lấy khăn ra lau chút mỡ dính trên tay.
Nhạc Yên Nhi không tin:
– Nhưng mà đồ thừa trong nhà luôn được xử lý ngay trong ngày mà? Làm sao vẫn còn được? Hơn nữa đồ thừa không tốt cho cơ thể.
Cô thì không sao, nhưng còn đứa bé trọng bụng, đâu thể để nó cũng ăn cơm thừa theo mình được?
– Không ăn thì đổ đi.
Hắn chẳng thèm nhìn nữa mà bước vào phòng tắm.
Nhạc Yên Nhi bĩu môi oán giận:
– Đổ? Nói dễ thế, người đói có phải anh đâu, em chờ anh nên mới đói đến giờ có biết không, đồ vô lương tâm!
– Cái gì mà “Từ trước tới nay, tôi không xuống bếp”, anh ở với em chẳng lẽ còn ít nấu cơm đấy? Nếu một ngày không cho anh nấu cơm là anh đã cuống lên rồi, giờ thì hay lắm, mất trí nhớ là làm ra vẻ, chờ khi anh nhớ lại thì chúng ta mới tính sổ dần dần.
Cô lầm bầm, vừa nói vừa ăn.
Vừa ăn miếng đầu tiên, mắt Nhạc Yên Nhi như sáng lên:
– Sao thế này? Lúc tối ăn đâu thấy ngon như vậy, hơn nữa còn rất giống anh ấy nấu, chẳng lẽ mình nhớ quá nên vị giác có vấn đề rồi? Làm sao bây giờ? Đồ thừa sao lại ngon thế này?
Dạ Đình Sâm đứng trong phòng tắm nghe thấy Nhạc Yên Nhi lải nhải, hắn khẽ cười.
Mấy món này là hắn vừa nấu, giống hệt món tối nay cô ăn nên mới dễ dàng lừa cô như vậy.
Xem ra về sau nên về sớm, cô luôn khăng khăng chờ hắn muộn như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.
Cho tới khi tắm rửa xong, bước ra ngoài, Dạ Đình Sâm thấy Nhạc Yên Nhi đã ôm gối nằm ngủ trên salon. Hắn nhíu mày bước tới nhìn.
Nhạc Yên Nhi kích động, hò hét trong lòng: Mau tới ôm em một cái đi!
Trước đây, nếu hắn thấy cô ngủ trên salon thì sẽ lập tức nhẹ nhàng bế cô lên giường.
Nhưng lúc này, cô chỉ nghe thấy giọng nói ghét bỏ của hắn:
– Heo đấy à? Vừa ăn xong đã ngủ rồi?
Vì hắn mất trí nhớ nên không tính toán với hắn làm gì.
Nhạc Yên Nhi không bĩu môi nữa, cô như không nghe thấy gì cả rồi từ từ xoay người, tiếp tục giả vờ ngủ.
Kỹ xảo quá vụng về, dù cô tự nhận là mình diễn không tệ nhưng đứng trước tên hồ ly như Dạ Đình Sâm, hắn chỉ liếc mắt là nhận ra ngay.
Hắn thu dọn bát đũa rồi về phòng, lên giường. Nghĩ một lát, hắn ngủ ở nửa giường như mọi khi, để trống một nửa giường rồi mới tắt đèn đi ngủ.
Không tới mười phút sau, giọng nói nhỏ nhẹ của Nhạc Yên Nhi vang lên:
– Dạ Đình Sâm? Anh ngủ chưa?
Trong bóng tối, Nhạc Yên Nhi mở mắt, mong chờ gọi.
Dựa theo hiểu biết của cô về hắn thì hắn ngủ rất nhanh, mười phút là đủ rồi.
Quả nhiên không có tiếng trả lời.
Nhạc Yên Nhi lập tức vén chăn lên, cô chỉ hận không thể bay tới giường ngay nên đi quá nhanh, không chú ý tới bàn trà trước mặt, sau đó cô va vào chân bàn.
– Ui!
Nhạc Yên Nhi hít sâu, tay nhỏ che miệng để không kêu đau thành tiếng.
Đau chết mất! Đau chết mất! Đau đến chảy cả nước mắt!
Cô đau đến quay vòng, lại không biết người nằm trên giường cũng đang đau lòng.
Đồ ngốc này!
Đi không nhìn đường à?
Hắn vô cùng lo lắng nhưng không thể cử động được, chỉ đành nằm im trên giường chờ.
Nhạc Yên Nhi ôm chân, xoa bóp một lúc mới bớt đau, cô vừa hít sâu vừa lau nước mắt, vẻ mặt rất ấm ức.
Cơn đau mãi mới giảm bớt, cô tập tễnh đi tới bên giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, chui vào.
Theo lý thuyết, một người lớn ngủ trên giường, chắc chắn họ sẽ nằm giữa giường, thế nhưng Dạ Đình Sâm lại tự giác ngủ ở một góc, rõ ràng đã thành thói quen.
Hệt như Lâm Đông Lục vậy, dù không nhớ nổi mình nhưng khi ốm, khi hôn mê thì lại nhớ.
Đây có phải phản ứng từ tiềm thức không?
Cho nên trong tiềm thức của Dạ Đình Sâm, hắn vẫn nhớ mình, phải không?
Nghĩ vậy, Nhạc Yên Nhi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nằm trên giường, cô dần rúc sát vào ngực hắn, cô tham lam hít thở hương vị của hắn, mùi hương khiến người ta an tâm.
Nhưng dù dựa gần như vậy mà hắn lại chẳng thuộc về mình, còn có chuyện gì đau khổ hơn sao?
Vừa nghĩ thế, Nhạc Yên Nhi lại chảy nước mắt ướt gối.
– Anh từng hỏi em có rời bỏ anh không, em nói chỉ cần anh còn cần em, em sẽ không đi. Nhưng mà, Dạ Đình Sâm, bây giờ anh không cần em nữa, em phải làm thế nào?
Trong bóng tối, giọng nói đau đớn của cô vang lên trong chăn.
Dạ Đình Sâm nghe mà tim quặn thắt, đôi mắt phượng chậm rãi mở ra.
Ánh mắt dịu dàng như nước nhìn cô say đắm.
Hắn rất muốn ôm lấy Nhạc Yên Nhi.
Cô đau lòng, hắn cũng vậy.
Người mình yêu rõ ràng đang nằm cạnh nhưng không thể ôm, thậm chí còn không thể nói gì.
Dạ Đình Sâm cắn chặt răng, siết nắm đấm, tự nhủ phải tỉnh táo.
Nếu không nhịn được việc nhỏ thì sẽ khiến kế hoạch hỏng bét, một kế hoạch chu toàn như vậy tuyệt không thể thất bại trong gác tấc vì phút yếu lòng nhất thời.
Nhưng giây phút Nhạc Yên Nhi núp trong lòng hắn, mọi lý trí của hắn đều sụp đổ.
Hắn không nhịn được nữa mà vòng tay ôm chặt cô.
Nhạc Yên Nhi đang nức nở thì thầm, chẳng ngờ cánh tay Dạ Đình Sâm lại vươn tới, ôm chặt lấy cô. Cô hoảng sợ, cứ nghĩ là Dạ Đình Sâm đã tỉnh dậy.
Cô vội ngẩng lên, làn da cô cảm nhận được hơi thở đều đều của hắn.
Ra là đang ngủ.
Đây cũng là phản ứng theo bản năng phải không?
Nhạc Yên Nhi thở phào.
Dạ Đình Sâm đã không ngại, vậy cô cũng chẳng có gì phải ngại.
Cô vươn tay, ôm chặt lấy eo hắn.
Con à, con thấy không, đây là ba con đấy.
Đây chính là giấc ngủ ngon nhất của Nhạc Yên Nhi trong thời gian này, bởi lẽ khi nằm trong ngực hắn, cô cảm thấy vô cùng an tâm.