Thấy cách hai người nói chuyện Nhạc Yên Nhi theo bản năng nhíu mi nhìn Dạ Đình Sâm.
Nếu mẹ cô nói ra những lời vô tình như thế chắc cô sẽ buồn bã lắm.
Thế nhưng…
Sắc mặt Dạ Đình Sâm vẫn rất bình thường, tựa như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng Nhạc Yên Nhi đang nắm tay hắn, từ độ ấm của bàn tay cô có thể cảm nhận được tâm trạng hắn lúc này.
Trong lòng Dạ Đình Sâm lúc này đang bị băng tuyết che kín….
Cô rất lo nhưng lại không dám tự tiện mở miệng, chỉ có thể nắm tay hắn chặt hơn nữa, muốn truyền cho hắn chút ít hơi ấm, để hắn biết hắn không chỉ có một mình.
Dường như Dạ Đình Sâm cảm nhận được nên cúi xuống nhìn, ra hiệu để cô yên tâm.
Lúc nhìn phu nhân Minh Tú hắn lại treo lên vẻ lạnh lùng như cũ.
– Nếu cả hai bên cùng có lợi, tôi cũng không làm gì ảnh hưởng đến phó chủ tịch vậy hôm nay bà còn tới đây làm gì?
Mắt đen của Dạ Đình Sâm yên lặng nhìn thẳng, khiến người khác không rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Đây là đứa con trai do chính bà dạy ra, bỏ qua tình thân, bỏ qua dịu dàng mới dạy được đứa con lạnh lùng quyết đoán nhường này.
Người đứng trước mặt và bóng dáng một người hai mươi năm trước như hòa làm một, nhìn con trai giống hệt Dạ Tiêu khiến trái tim phu nhân Minh Tú bỗng thắt lại, nhưng bà vẫn cười nói:
– Làm xong việc công thì còn có việc riêng, ta có thế nào cũng là mẹ cậu, dù cậu lấy vợ cũng không báo với ta nhưng ta chủ động tới thăm hai người thì có vấn đề gì sao?
Vừa nãy phu nhân Minh Tú còn tỏ ra như đang bàn chuyện làm ăn mà thoắt cái đã trở thành bộ dáng mẹ hiền, quả thực trở mặt nhanh như lật giấy.
Nhạc Yên Nhi nhìn mà há hốc mồm nhưng Dạ Đình Sâm lại không để mình bị qua mặt dễ thế.
– Phó chủ tịch, chỉ có lúc bà có việc cần mới nhớ ra mình là mẹ tôi thôi.
Hắn lạnh lùng chế giễu.
Khí thế của hắn lạnh đến đông cứng, nhiệt độ trong phòng ăn giảm xuống ầm ầm, không khí cũng như ngưng đọng lại.
Nhạc Yên Nhi thấy hai mẹ con này còn nói thêm gì nữa chắc chắn sẽ có chuyện không hay.
Không phải Nghiêm lão bảo cô giúp họ giải hòa sao, giờ có lẽ đã đến lúc cô lên sân khấu rồi nhỉ?
Cô khẽ kéo tay Dạ Đình Sâm, bảo:
– Chồng ơi, em đói quá, hay mình ăn cơm trước đi rồi nói chuyện nhé.
Tính cô hay ngại ngùng, thường đều gọi thẳng tên chứ ít khi dùng xưng hô thân mật như thế.
Giờ bỗng nhiên cô lên tiếng gọi, lại thêm ngữ khí mềm mại cùng bộ dáng hết sức đáng thương khiến tim ai cũng mềm nhũn ra.
Vừa mới còn đang phóng khí lạnh khắp nơi xong nhưng Dạ Đình Sâm đã ngay lập tức dịu giọng dỗ dành:
Ừ, ăn cơm đi đã. Em muốn ăn món gì để tôi đi làm. Không không, anh mà nấu thì lâu lắm… đây có sẵn rồi mà?Nói xong cô liếc bàn đồ ăn trước mặt một cái.
Lúc Nhạc Yên Nhi nói chuyện cũng rất lo, khi phu nhân Minh Tú bảo sẽ làm cơm cho họ cô còn đang rất vui vẻ vậy mà không ngờ quan hệ giữa hai mẹ con họ lại căng thẳng đến mức này.
Cô hiểu Dạ Đình Sâm giờ đang rất tức giận, hắn có muốn ngồi xuống ăn bữa cơm này hay không cũng rất khó nói.
Nhưng khi hắn thấy lo lắng bất an trong đôi mắt cô cuối cùng vẫn bình tĩnh lại, kéo tay cô ngồi xuống bàn ăn.
Phu nhân Minh Tú nhìn kỹ từng hành động của cả hai, bà có điểm ngạc nhiên.
Con trai mình sinh ra nên bà hiểu nó rất rõ, Dạ Đình Sâm từ bao giờ lại chiều theo một người đến mức này? Hắn còn chưa từng tỏ ra nhẹ nhàng với phụ nữ nữa cơ mà.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, giống như năm đó…
Năm đó ư.
Bà nghĩ đến chuyện đã qua, trong lòng tự cười giễu. Dù thế nào cũng không quay lại năm đó được nữa, còn nhớ để làm gì?
Bà ngồi xuống đối diện hai vợ chồng Dạ Đình Sâm, nhìn hắn gắp thức ăn cho vợ mình.
Xương cá, hành, tỏi… đều cẩn thận lọc hết ra, không ngại mệt ngại phiền. Giống như hắn dù không có thời gian ăn gì nhưng cũng phải chăm sóc cô thật chu đáo mới được.
Nhạc Yên Nhi nhận thấy ánh mắt nghiền ngẫm của phu nhân Minh Tú, mặt không khỏi đỏ bừng lên.
Cô vừa định bảo Dạ Đình Sâm dừng lại không ngờ bà đã lên tiếng trước:
– Giờ cậu cũng ra dáng làm chồng rồi đấy, trước đây ta vẫn còn lo tính tình cậu như thế thì chẳng có ai chịu nổi.
Quả thực bà cũng từng lo về chuyện xu hướng tính dục của con trai, thế nên mới để Nghiêm lão bỏ thuốc nó.
Nhưng bà không ngờ được Dạ Đình Sâm cũng sẽ dùng hết tâm sức để yêu một người thế này.
Trong lòng bà quả thực rất xúc động.
– Phó chủ tịch nghĩ mình rất hiểu tôi sao?
Dạ Đình Sâm vẫn cúi đầu giúp Nhạc Yên Nhi bóc vỏ tôm, miệng lại nói ra những lời lạnh lùng như băng đá.
Ánh mắt phu nhân Minh Tú lướt qua hắn rồi mới cười nhạo:
– Chẳng lẽ vì quyền thừa kế nên cậu mới làm vậy à?
Rõ ràng là mẹ con ruột thịt nhưng cứ nhất định phải nói chuyện với nhau kiểu châm chọc khiêu khích mới chịu được.
Nhạc Yên Nhi thấy những lời này rất khó nghe, sợ Dạ Đình Sâm trở mặt nên vội vàng lên tiếng:
Phu nhân, những lời này không hay đâu, chẳng lẽ bà không tin con trai mình sao? Tin nó?Phu nhân Minh Tú nhếch mày, ánh mắt nhìn Dạ Đình Sâm rất phức tạp, cuối cùng lạnh nhạt bảo:
Cái nó cần là quyền lực chứ không phải tin tưởng. Dù ta có tin nó thì chính nó cũng đã từng tin ta chưa? Ai cũng vậy thôi.Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp trả, đôi mắt đen mang theo áp lực nặng nề nhìn thẳng vào bà phó chủ tịch.
Một người nhếch môi cười lạnh, một người mặt không đổi sắc, quả thực giống như kẻ địch đối đầu. Nếu không biết chuyện mà nói họ là mẹ con chắc chắn Nhạc Yên Nhi sẽ không bao giờ tin.
Trên đời này thật sự có đôi mẹ con thế này sao?
Lần đối mặt này kết thúc khi phu nhân Minh Tú bắt đầu dùng bữa, đến tận lúc đó không khí mới có vẻ dễ thở hơn một chút.
Trong lúc ăn cơm không một ai lên tiếng nữa.
Cả phu nhân Minh Tú và Dạ Đình Sâm đều là những người tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi quý tộc, lúc ăn cơm không được nói chuyện đã thành thói quen của họ nhưng Nhạc Yên Nhi thật sự không quen nổi với bầu không khí quái dị này, bữa cơm hôm nay với cô vô cùng khó nuốt.
Mãi mới cơm nước xong, Nhạc Yên Nhi đang định thở phào một hơi đã thấy Dạ Đình Sâm tao nhã lau miệng, sau đó bỏ khăn ăn xuống bàn rồi chậm rãi nói:
– Cũng không còn sớm nữa, phó chủ tịch cũng nên đi rồi.
Này… mới vừa ăn cơm xong đã đuổi mẹ mình đi luôn à? Thế này quá đáng rồi…
Nhạc Yên Nhi lo lắng nhìn phu nhân Minh Tú, sợ bà hất bàn bỏ đi luôn.
Nhưng bà chỉ nhẹ nhàng ngước lên, bình thản đối diện với con trai mình.
– Bất kể về công hay tư cậu cũng không có quyển đuổi tôi. Yên Nhi, lại đây cùng ta đi dạo một lát nào.
Bà nói xong liền vẫy tay gọi Nhạc Yên Nhi lại.
Thế nhưng Dạ Đình Sâm lại đứng dậy chắn giữa hai người.