– Giờ nào rồi?
Sau lưng truyền tới tiếng nói khàn đặc của Nhạc Yên Nhi, vì đã vài ngày không uống nước nên cổ họng cô lúc này đang khô không khốc.
Dạ Đình Sâm hấp tấp xoay lại, đối diện với đôi mắt trong suốt của Nhạc Yên Nhi, trái tim hắn… đập loạn lên.
Cô ấy tỉnh rồi!
Hắn không hoảng hốt mà rất bình tĩnh ấn chuông đầu giường, sau đó vội đi lấy nước cho cô uống rồi mới bảo:
– Em thấy sao rồi, có khó chịu lắm không.
Lời ra khỏi miệng vẫn còn run rẩy.
Dù bên ngoài hắn tỏ ra bình tĩnh thế nào nhưng thật ra trong lòng sớm đã rối không chịu nổi.
Nhạc Yên Nhi nhấp một ngụm nước xong mới thấy cổ họng dễ chịu, tinh thần cũng thoải mái hơn hẳn.
Giờ cô mới để ý thấy vết thương nơi khóe miệng Dạ Đình Sâm, kinh ngạc hỏi:
– Ai đánh anh?
Đúng lúc này đội ngũ nhân viên bệnh viện chạy tới, Dạ Đình Sâm chưa kịp trả lời hai vợ chồng đã bị họ tách ra.
Bác sĩ kiểm tra xong rồi đưa ra kết luận:
– Bệnh nhân còn cần nghỉ ngơi nhiều, tránh để vết thương chuyển biến xấu thì phải ở bệnh viện theo dõi thêm vài hôm. Từ giờ cô ấy có thể ăn ít thức ăn lỏng, về sau sẽ dựa vào tình trạng sức khỏe rồi tính.
Dạ Đình Sâm gật đầu, để Trần Lạc đứng chờ ngoài cửa đi xử lý.
Chờ trong phòng an tĩnh lại hắn mới bước đến chỗ Nhạc Yên Nhi, cô vẫn nhớ mãi vết thương của hắn, lo lắng gặng hỏi:
– Vết thương kia là sao thế?
– Đánh nhau với Anjoye thôi mà.
Hắn thản nhiên trả lời cô.
Nếu hắn chịu mấy đấm mà cô có thể tỉnh thì đánh thêm nữa cũng được.
– Anjoye? Chẳng lẽ không phải mơ à?
Nhạc Yên Nhi sửng sốt:
– Em có giấc mơ lạ lắm, tự nhiên anh em anh lao vào đánh nhau, còn ở trước mặt em nữa, em muốn cản hai người nhưng lại không kêu lên được, cũng không động đậy được, sau đó… về sau có chuyện gì em cũng không nhớ nữa!
– Em đừng nghĩ nữa, chỉ cần em tỉnh lại là tốt rồi.
Dạ Đình Sâm không nén được xúc động, rốt cuộc cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Nhạc Yên Nhi.
Nghĩ đến vết thương trên người cô, hơn nữa cô chỉ vừa mới tỉnh nên cái ôm này rất nhẹ.
Cánh tay nhỏ bé của cô cũng vòng qua lưng hắn, cô nói:
– Xin lỗi, làm anh phải lo lắng rồi, em đã bỏ lỡ hôn lễ phải không, thế… thế còn tổ chức hôn lễ nữa không anh?
Câu hỏi của cô không ai trả lời.
Cô kinh ngạc nhưng rất nhanh đã nhận ra không thích hợp, Dạ Đình Sâm càng ngày càng nặng, cả cơ thể đều đè lên người cô.
– Dạ Đình Sâm?
Cô gọi hắn nhưng hắn không hề đáp lại.
Hắn ngất rồi!
Về sau cô mới biết giấc mơ của mình là thật, hai anh em họ thật sự đã đánh nhau, còn Dạ Đình Sâm vì quá mệt mỏi, hơn nữa bị thương do đánh nhau nên mới sốt nhẹ, giờ hắn đang nằm cạnh cô, hai giường bệnh đặt sát cạnh nhau.
Vì lúc hắn mê mang vẫn luôn gọi tên Nhạc Yên Nhi, còn phải nắm tay cô mới an tĩnh ngủ nên bác sĩ cũng không có cách nào khác, đành xếp hai cái giường vào phòng này.
Nhạc Yên Nhi tỉnh lại mới biết Cố Tâm Nguyệt đã ngồi tù, hôn lễ cũng bị hủy bỏ, cô không gặp vợ chồng Cố Văn Sinh nữa, có lẽ họ đang căm hận cô lắm.
Ông nội vẫn ở bệnh viện, nhưng giờ ông cũng đến để tạm biệt cô.
– Yên Nhi, ông phải về rồi. Mình con ở nước ngoài phải ngoan ngoãn nghe lời Dạ Đình Sâm nhé, có chuyện gì cũng phải tìm nó bàn bạc, đừng giấu trong lòng, sẽ càng buồn bực thôi, con nhớ chưa?!
– Ông ơi, có phải ông đang trách con không, tại con mà Dạ Đình Sâm mới khiến Cố Tâm Nguyệt…
Cô còn chưa nói hết đã bị ông ngắt lời:
– Đứa ngốc này, nói linh tinh gì thế, Tâm Nguyệt đi tù là chuyện đương nhiên rồi. Ai cũng phải trả giá cho sai lầm của mình, không ai tránh được. Nó nhận được một bài học cũng tốt, thế mới trưởng thành được. Chỉ là ông thấy rất có lỗi với con, không còn mặt mũi gặp con nữa rồi.
– Ông có làm gì sai với con đâu, ở cái nhà đó chỉ có mỗi ông là thương con thật lòng mà!
Nhạc Yên Nhi buồn bã lên tiếng.
Ông Cố nở nụ cười ảm đạm, nắm chặt tay cháu gái mình rồi vỗ nhẹ mu bàn tay cô:
– Chuyện này ông đã quyết rồi, chờ con khỏe lên xong tổ chức hôn lễ lại ông sẽ sang sau. Ông già rồi, nhớ nhà lắm, không thể đi xa lâu quá được. Thằng nhóc kia đối với con tốt lắm, con phải giữ chặt lấy nó đấy nhé. Thấy con tỉnh lại là ông vui lắm rồi!
Ông lão nói xong câu cuối cùng cũng không tránh được rơi nước mắt.
Nhạc Yên Nhi ôm ông, khóc nấc lên:
– Ông đi đường phải cẩn thận nhé, đợi con khỏe lại sẽ về thăm ông.
– Ừ ừ, ông phải đi rồi, con ở lại nhớ tự chăm sóc bản thân đấy…
Ông lo lắng dặn dò hồi lâu rồi mới đẩy xe lăn đi, không hề quay lại nhìn cô cháu gái mình yêu thương nhất thêm lần nào nữa.
Người ông thương mình nhất cũng phải về nước mà cô lại không tiễn ông được, tâm trạng Nhạc Yên Nhi thật sự rất tồi tệ.
Không ngờ được gần đây lại xảy ra nhiều chuyện đến thế, thấy hôn lễ mình mong chờ đã lâu sắp diễn ra mà lại phải hủy bỏ ngay trước mắt thế này Nhạc Yên Nhi vô cùng khổ sở.
Trong lúc tâm trạng cô rất tệ thì lại thêm một người tới nói lời tạm biệt với cô.
Cô không ngờ được người này lại là Giang Sở Thù.
Cô kinh ngạc kêu lên:
– Giang Sở Thù? Sao anh lại tới đây?
Lúc anh ta tới cô còn đang hôn mê nên ngay cả chuyên Giang Sở Thù đến Anh lúc nào cô cũng không rõ.
Nhớ đến chuyện anh ta là ‘vị hôn phu’ của mình, chẳng lẽ vì nghe nói cô sắp tổ chức hôn lễ nên đến quấy rối à?
Cô lập tức sốt ruột, cẩn thận nói một tràng dài:
– Giang Sở Thù này tuy anh là vị hôn phu của tôi nhưng việc đính ước này tôi không hề biết, cũng không có tình cảm gì với anh hết. Tôi chỉ yêu Dạ Đình Sâm, cũng sẽ chỉ gả cho mình anh ấy thôi…
– Còn đau lắm không?
Giang Sở Thù cắt ngang lời cô.
Trong mắt anh anh ta ánh lên sự xót xa.
Nhạc Yên Nhi không kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc lắc đầu:
– Không đau.
– Hai người đều bị bệnh nên tôi sẽ về thành phố A trước, xử lý chuyện nhà họ Cố giúp cô luôn. Cả hai cứ an tâm dưỡng bệnh đi.
Nhạc Yên Nhi trợn mắt nhìn tình cảnh trước mặt, vị hôn phu cũ giúp vị hôn phu hiện nay giải quyết rắc rối, đây là loại kịch bản nào thế?
Thấy biểu cảm của cô thì Giang Sở Thù chỉ khẽ nhếch môi cười, nhưng vì tâm trạng không tốt nên nụ cười này cũng không vui vẻ gì cho cam.
Anh ta bước đến bên giường bệnh, vuốt nhẹ mái tóc Nhạc Yên Nhi, giọng nói dịu dàng vô cùng.
– Tôi không phải vị hôn phu của cô đâu. Nhưng giờ chưa thể nói cho cô biết rõ được, có điều cô có thể tin tưởng tôi, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ hại cô.
Nói xong anh ta lập tức ra khỏi phòng bệnh.
Quá nhiều thông tin tới cùng lúc nên mãi sau Nhạc Yên Nhi mới hiểu được.
Không phải vị hôn phu của cô ư? Thế là anh ta vẫn luôn nói dối à?
Theo như Giang Sở Thù nói thì thân phận của anh ta rất thần bí, nếu không phải vị hôn phu của cô thì anh ta rốt cuộc là ai? Vì sao phải nghĩ mọi cách để tiếp cận cô như thế?
Trong lúc cô còn đang nghĩ ngợi lung tung thì một giọng nói có vẻ mệt mỏi, khàn đặc vang lên:
– Đang nghĩ gì thế?