Không ngờ lúc này Dư San San lại bước tới gạt tay Bạch Kính Thần ra.
– Anh không cần giúp em đâu Kính Thần, tự em giải quyết được.
– San San…
– Giỏi lắm, đúng là có cốt khí đấy, tôi muốn xem cô giải quyết thế nào đây!
Diệp Quân Nghi đẩy mạnh Bạch Kính Thần ra, nhân cơ hội này thư ký cũng tới lên ngăn cản, không cho anh cơ hội lại chen vào.
Lúc này bà không còn bị ai cản trở nữa rồi, nhưng… tay vẫn không dừng trên mặt Dư San San, bởi vì một cái tát này bị chính cô dùng sức của mình ngăn lại.
Dù sao Diệp Quân Nghi cũng không còn trẻ, sức lực không còn quá lớn thế nên dễ dàng bị cô nắm chặt cổ tay.
Bà tức giận gào lên:
– Buông ra ngay, con ranh con này!
– Bà Bạch, đây là sân bay, xung quanh không thiếu người đang nhìn đâu, bác không thấy xấu hổ à? Hơn nữa con cũng không bị ngu, bác tát con một cái, vì bác là bề trên vả lại con và Kính Thần đều có lỗi nên con mới chịu. Nhưng con cũng sẽ không ngoan ngoãn cho bác đánh đến lần thứ hai đâu! Con ăn nói đàng hoàng vì muốn hòa bình ở chung với bác, mong bác cũng tôn trọng con!
Dư San San ăn nói đúng mực, giọng tuy không lớn nhưng lại mạnh mẽ vang dội, đủ sức truyền đến tai những người đang có mặt.
Đối với mẹ chồng tương lai đương nhiên phải tôn trọng lễ phép, nhưng không thể ngu ngốc để người ta bắt nạt mà không biết đường phản kháng được.
Diệp Quân Nghi nghe xong giật mình ngẩn ra, hiển nhiên còn chưa rõ ràng lắm.
Bà mới là bề trên nhưng khí thế của Dư San San lại không hề thua kém, thậm chí trong giây lát còn có cảm giác như mình mới là kẻ đang cố tình gây sự vậy.
Nhíu mày, bà nhìn quanh bốn phía, quả thật thấy không ít người đang vây xem, Diệp Quân Nghi thấy bẽ mặt nên thả lỏng tay ra:
– Cô cố tình khích tướng đúng không? Con tôi tôi hiểu nhất, không cần cô phải dạy tôi làm thế nào! Tôi sẽ không nhường nó cho ai hết! Còn cô! Mấy câu này cô nói được với tôi chứ trước mặt phụ thân nó cũng chẳng có giá trị gì, nếu không phải vì thể diện thì tôi không bỏ qua cho cô dễ dàng thế đâu!
Bà tức tối trừng mắt nhìn cô, rồi sau đó xoay người lên xe.
Thấy bà bỏ đi Dư San San mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, cô cũng căng thẳng chỉ sợ bà lại nổi cơn điên, xem ra cuối cùng cũng thoát được.
Bạch Kính Thần vội bước tới nhìn má cô, xem xét một hồi rồi bảo:
– Em có sao không, anh đã bảo không cần tới mà, họ sẽ không tha thứ cho anh đâu.
– Em không sao, đừng lo. Nếu thế mình về nước đi, xin lỗi, tại em làm không tốt…
Dư San San áy náy đáp.
Không ngờ thư ký lại bước vào rồi cung kính thưa:
– Thiếu gia, cô Dư, mời hai người lên xe.
Cả hai nghe thế đều giật mình, thư ký chỉ cười nói:
– Đây là ý của phu nhân, xe đã đến rồi, mời hai người, nửa tiếng sau là có thể về nhà cũ.
– Ý của mẫu thân sao?
– Vâng, bà vừa dặn xong.
Dư San San kinh ngạc mở to mắt, không thể tin nổi mình thế mà lại thành công, cô kích động hỏi Bạch Kính Thần bên cạnh:
– Em… Em thành công rồi? Đúng không?
– Phải, phu nhân bị cô đánh bại rồi.
Không phải Bạch Kính Thần trả lời mà là thư ký đáp lại cô.
Sau đó thư ký đưa hai người lên xe phía sau còn mình thì về tới xe Diệp Quân Nghi, ngồi lên ghế lái rồi lại nhìn người phụ nữ đang tức giận phía sau, nói:
– Phu nhân, đã làm xong rồi ạ.
Bà hít sâu một hơi, cố gắng hạ hỏa rồi nói:
– Nếu không vì sợ bẽ mặt thì tôi cũng cho cho cô ta về đâu!
– Sao phu nhân không thừa nhận là cô Dư là thuyết phục được bà chứ?
Thư ký bất đắc dĩ cười hỏi.
Diệp Quân Nghi trừng mắt, cả giận quát lên:
– Hừ, sao lại là nó thuyết phục tôi được chứ? Tôi vì Kính Thần thôi, chuyện thằng bé đào hôn đã ầm ĩ lắm rồi, nếu giờ tôi lại cùng con dâu cãi nhau thì người ngoài sẽ nhìn nhà họ Bạch thế nào đây? Cô ta không quản thanh danh của con trai tôi nhưng tôi để ý! Đợi lát nữa về gặp Chấn Dương còn chưa biết sẽ thế nào đâu. Chỉ mong… hai cha con đừng đánh nhau thôi.
– Thật ra tôi thấy thiếu gia bây giờ đang rất hạnh phúc, từ lúc ở sân bay đi ra cậu ấy luôn cười, còn rất quan tâm đến cô Dư nữa. So với việc bắt cậu ấy lấy một người mình không yêu chỉ vì hoàn thành nghĩa vụ nối dõi tông đường sao không để cậu ấy sống vui vẻ với cô Dư chứ? Nếu như thụ tinh trong ống nghiệm mà thành công thì sao?
– Haizz… Nó không phải cô con dâu mà tôi mong ước, nó chẳng giúp gì được cho Kính Thần hết, Truyền thông Quảng Thắng chỉ là một công ty nhỏ, không xứng với nhà họ Bạch gì hết.
– Phu nhân môn đăng hộ đối gả về đây, nhưng bà có hạnh phúc không?
Thư ký tò mò hỏi.
Câu này khiến trong xe lập tức yên tĩnh lại.
Sắc mặt bà bỗng trở nên hết sức khó nhìn.
Bà híp mắt, trên người tỏa ra khí thế sắc bén không ngờ, lúc trước cãi nhau với Dư San San cũng không thấy bà làm đến mức này.
Thư ký biết mình lỡ miệng nên vội xin lỗi:
– Tôi sai rồi phu nhân, xin…
– Anh không nói sai.
Diệp Quân Nghi lạnh lùng lên tiếng:
– Môn đăng hộ đối đúng là không thể có tình yêu nhưng ít nhất tôi sẽ không làm liên lụy đến người kia, ông ấy cũng như thế. Hai bên cùng có lợi chẳng lẽ không tốt sao?
Thư ký nghe xong chỉ nhíu mày, dù biết rõ quan điểm thế này là sai lầm nhưng lại không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu lặng im.
Diệp Quân Nghi thấy thư ký thế thì hỏi:
– Anh có phải muốn nói gì không?
– Tôi sợ mình nói sai.
– Tôi sẽ không trách anh, anh nói xem anh cảm thấy thế nào mới là yêu? Cả đời dây dưa rồi nhìn đối phương từ vị trí cao ngã xuống mới là tình yêu sao? Giống lỗi lầm mà Kính Thần đang mắc phải sao?
Thư ký cười khổ:
– Đây là phu nhân bảo tôi nói, tôi xin to gan nói mấy câu. Tôi biết với năng lực của thiếu gia thì cậu ấy còn có con đường tốt hơn, thậm chí có thể rời khỏi Khoa học kỹ thuật Hiện đại để mở lối đi riêng nữa. Nhưng phu nhân có nghĩ tới vì sao cậu ấy lại không đi không? Chẳng lẽ đều vì đó là sản nghiệp của gia tộc sao?
Nghe thư ký hỏi thế cả người Diệp Quân Nghi cứng lại, qua nhiều năm lần đầu bà mới nghĩ đến chuyện này.
Đây đúng là không phải công việc mà Bạch Kính Thần yêu thích, nhưng vì sao anh lại không rời đi?
Thư ký lúc này lại nói cho bà đáp án:
– Vì thiếu gia cũng không quan tâm những thành tích đo, cậu ấy trước giờ ngạo mạn quen rồi, cũng không muốn ai thúc ép mình, đến công ty làm cũng vì phu nhân muốn. Thiếu gia thích uống rượu, thích phụ nữ nhưng chưa bao giờ xác định với một ai, cả đời cậu ấy theo đuổi không phải là sự nghiệp mà chỉ cầu một mảnh chân tình, khác hẳn với phu nhân, phải là loại tình yêu một lòng một dạ cơ.
Thư ký dù không tiếp xúc nhiều với Bạch Kính Thần mà chỉ lo việc liên quan tới Diệp Quân Nghi nhưng mắt nhìn người vẫn rất chuẩn.
Có lẽ câu này rất đúng, người trong cuộc hoang mang kẻ bàng quan mới thanh tỉnh.
Lần đầu tiên Diệp Quân Nghi nghe được những lời thế này, mắt bà lóe lên, có cảm giác đạo lý mình theo đuổi nhiều năm dần dần sụp đổ.
Đến thư ký cấp dưới của bà cũng biết con trai bà là người thế nào nhưng làm một người mẹ như bà lại không hay biết gì.