Trên xe…
Molly biết mình có lỗi, tuy rằng Hunt không sầm mặt lại, chỉ nghiêm túc lái xe chứ không mắng một câu với cô nhưng là một cô bé ngoan, phải chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình, tránh đến lại phải nghe dạy dỗ mấy tiếng liền.
Cô tựa đầu vào cửa kính xe, không để ý đến sự đau đớn ở đầu gối và vai, nói:
– Thầy ơi…
Nhưng còn chưa nói xong anh đã ngắt lời.
– Từ bây giờ trở đi, bất luận là ở trong bệnh viện hay ở bên ngoài đều phải gọi tên của tôi, tôi đã không còn gì để dạy em nữa rồi.
– Cái gì ạ?
Cô thấy rất kinh ngạc, bắt đầu từ hôm nay cô phải gọi thẳng tên của thầy sao?
– Tôi không muốn nói lại lần thứ hai đâu.
Hunt hờ hững nói.
Được rồi, Hunt vẫn là Hunt, tính cách không hề thay đổi. Anh vẫn nói chuyện ngắn gọn, lời ít ý nhiều như trước.
Cô cũng biết mình không có khả năng phản đối nên ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
– Được rồi được rồi, từ sau em không gọi là thầy nữa, thầy đừng trách em không tôn sư trọng đạo đấy nhé! Thực ra gọi bằng tên cũng tốt, thân mật hơn nhiều, đúng không ạ?
– Ừ.
Hunt gật đầu tán thành, sau đó anh nói:
– Lúc trước em muốn nói gì với tôi, có thể nói được rồi đó.
Molly mím chặt môi, chần chừ một lát mới lên tiếng:
– Hôm nay… em xin lỗi, chưa được anh đồng ý đã chạy ra ngoài, em sai rồi.
– Biết sai là tốt, lần sau không tái phạm nữa là được.
Loading…Hunt hờ hững nói, lần này bất ngờ là anh lại không cằn nhằn mà nhẹ nhàng bỏ qua cho cô.
Cô thấy hơi ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn anh.
Ngẩn người hồi lâu cô mới tin đây là thật:
– Anh… anh không trách em à?
– Em đã trưởng thành rồi, tôi cũng không thể quản em nữa, chỉ cần em tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình là được.
– Ừm… hôm nay anh không cằn nhằn, cũng không mắng em làm em thấy cứ là lạ thế nào ấy, có phải em có khuynh hướng M không nhỉ, hay là… anh cứ mắng em đi, nếu không em thấy trong lòng không thoải mái!
Hunt nghe thế chỉ hờ hững đáp lại:
– Tôi mắng rồi thì lần sau em sẽ không tái phạm nữa à?
Lúc này Molly rốt cuộc cũng hiểu ra, Hunt đang nói bóng nói gió mình đây mà!
Cô nghịch ngợm thè lưỡi ra, tỏ vẻ đáng thương. Lần nào làm sai, xin anh tha thứ cô cũng cẩn thận vươn tay ra nắm lấy quần áo của anh, trước kia cô cũng thường xuyên có hành động ấy với một người.
Cô vừa vươn tay ra nắm lấy quần áo của Hunt, anh đã nói ngay:
– Buông tay ra.
– Anh tức à? Giận thật đấy à!
Molly cảm thấy nguy hiểm, trước kia Hunt rất chiều cô, lần này thì còn không cho cô động vào người, xem ra anh thật sự rất tức giận.
– Hunt, anh đừng tức giận nữa mà, về nhà em nấu cơm cho anh ăn được không?
– Tôi không thèm bóc lột bệnh nhân.
– Vậy em kể chuyện cười cho anh nghe được không? Nghe chuyện cười để cười nhiều hơn nhé!
– Không có hứng.
– Vậy anh hứng thú với cái gì?
Molly không nhịn được tò mò hỏi.
Trong ấn tượng của cô Hunt là một người thanh cao lạnh nhạt, không tham gia hoạt động ngoài giờ, cuộc sống mỗi ngày chỉ di chuyển quanh hai địa điểm. Ít ai nghĩ rằng căn hộ sạch sẽ chỉnh tề đó là nhà của một người đàn ông. Anh cẩn thận tinh tế, vô cùng nghiêm túc.
Anh không có bạn bè, chỉ giao tiếp với đồng nghiệp và bệnh nhân.
Mới đầu cô còn tưởng mình bị một ông chú lập dị nhận nuôi, nhưng về sau cô phát hiện ra Hunt là một người rất ấm áp, cũng rất biết cách chăm sóc người khác, anh chăm sóc cô vô cùng cẩn thận, thói quen sinh hoạt cũng rất bình thường.
Nhưng bao nhiêu năm qua, quả thật cô chưa từng thấy anh cố chấp với bất cứ thứ gì cả.
Cô cố chấp với Anjoye.
Mayne cố chấp với tiền bạc.
Cassie cố chấp với tình yêu.
Còn Hunt thì sao? Anh cố chấp với thứ gì?
Cô không biết, dù đã sống cùng anh bảy tám năm nay rồi cô vẫn không biết Hunt muốn có thứ gì. Anh cũng không nói là muốn yêu đương hay tìm đối tượng gì đó. Lúc đầu cô còn tưởng anh thích đàn ông, nhưng sau đó phát hiện ra Hunt cũng giữ khoảng cách với đàn ông, không quá xa cách cũng không quá thân mật, những người như anh thường sẽ rất cô đơn tịch mịch.
Anh có người thân nhưng họ không ở gần đây mà ở một thị trấn rất hẻo lánh, vào giáng sinh anh sẽ về đó một chuyến, rồi ngồi máy bay về đây ngay trong ngày hôm đó để cùng đón giáng sinh với cô, từ trước đến nay không bao giờ để cô ở nhà một mình.
Anh biết cô là người Trung Quốc, có tập tục ăn Tết nguyên đán nên mỗi lần đến ngày đó anh đều để cô đón một ngày tết riêng của mình.
Anh hoàn mỹ như một thiên thần vậy, cô không nghĩ ra ai hoàn hảo hơn anh, đến cả Anjoye cũng không thể sánh bằng.
Có một dạo cô luôn nghĩ mình đã nhặt được một bảo vật.
Molly nhìn anh với ánh mắt tò mò, thấy anh im lặng mím chặt môi thì càng tò mò hơn, tiếp tục truy hỏi:
– Hunt, anh có từng rất thích một thứ gì đó không?
– Có.
Anh không suy nghĩ mà trả lời luôn.
Molly trợn tròn mắt, không dám tin thứ đó tồn tại thật.
– Là gì thế? Có thể nói cho em biết không?
– Một người.
Hunt cười đầy cay đắng nhưng nó chỉ thoáng qua trong phút chốc, đến Molly ngồi cạnh anh cũng không phát hiện ra.
– Là con gái đúng không? Mấy năm nay cô ấy đã từng xuất hiện chưa?
Lần này cô không nhận được đáp án từ Hunt.
Anh lựa chọn im lặng.
Molly cũng thức thời ngậm miệng lại, xem ra đây là bí mật của Hunt.
Chắc đây là chuyện rất lâu trước kia rồi nhỉ? Nếu không thì sao cô lại không biết?
Hai người không nói thêm gì trong suốt cả quãng đường còn lại, Hunt đưa cô về nhà, chuyện đầu tiên mà anh làm sau khi vào nhà là bôi thuốc cho cô.
Hunt bôi thuốc rất cẩn thận, động tác nhẹ nhàng của anh khiến cô không thấy đau đớn chút nào.
– Lần sau cẩn thận chút, đừng để mình bị thương nữa.
– Không sao đâu, vết thương nhỏ ấy mà, em không còn đau nữa!
Cô cười hì hì đáp, không để anh lo lắng.
Hunt bất đắc dĩ thở dài một hơi:
– Em đừng tới trang trại rượu nữa, đợi lát nữa ăn cơm xong tôi tự đến đó một chuyến.
– Nhưng mà… anh ta không ăn cơm theo quy định, lại còn uống rượu nữa, cứ tiếp tục như thế thì sao được?
– Cái mạng này là của anh ta, anh ta có muốn nó nữa không là việc của anh ta, chúng ta chỉ có thể làm tròn bổn phận của mình, nếu như đối phương vẫn cố chấp thì bác sĩ chúng ta cũng đành bó tay.
– Nhưng mà…
Molly định nói gì đó nhưng bị anh ngắt lời.
– Tôi bảo vệ em tám năm, không để em chịu bất cứ tổn thương nào, nhưng anh ta lại làm em bị cảm lạnh phát sốt, hôn mê mấy ngày liền. Là người giám hộ của em, tôi có quyền không cho phép em đến đó nữa, em hiểu không.
Molly há miệng ra nhưng không nói được câu nào.
Đúng thế…
Hunt là người giám hộ của cô!
Cuối cùng cô không nói gì nữa, mà Hunt cũng không muốn quá nghiêm khắc với cô.
Anh mềm giọng xuống, dịu dàng vuốt ve đầu cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Nếu như Molly ngẩng đầu lên nhất định sẽ nhìn thấy sự yêu chiều trong mắt anh.
Nó sâu tựa biển cả.
Hunt nhìn cô thật kỹ một cái rồi xoay người đi nấu cơm.
Molly quả thật không yên tâm về Anjoye, do dự hồi lâu cô vẫn quyết định gọi điện cho người đó.
Điện thoại được kết nối rất nhanh.
Cô còn chưa mở miệng, đầu bên kia đã truyền đến một giọng nói dịu dàng:
– Lại là số điện thoại này à? Rốt cuộc cô là ai? Đây đã là lần thứ ba rồi đấy.
– Xin chào, xin hỏi có phải là cô Nhạc Yên Nhi không?
Cô hỏi bằng tiếng Anh.