Chương 987: Ngoại truyện – Chỉ Thế Mà Thôi Mà lúc này, trong văn phòng.
‘Sau khi vào văn phòng, Anjoye liền im lặng ngồi trên ghế, cũng không nói gì với Đỗ Hồng Tuyết.
Cô ta cũng rất biết điều, ở bên cạnh thu dọn giá sách, không một phút ngơi tay.
Đỗ Hồng Tuyết biết Anjoye biết vẽ tranh, nhưng sau đó cánh tay bị thương nên không thể cầm bút được nữa. Nhưng cô ta lại nhìn thấy rất nhiều màu nước ở góc giá sách, chứng minh đã từng có người vẽ tranh ở đây.
‘Chỉ có điều đó đều chỉ là mấy màu phối sơ cấp cơ bản, vừa nhìn liền biết không phải là Anjoye dùng.
Anh ta đồng ý cho người khác vẽ tranh trước mặt mình ư?
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể là cô gái kia thôi.
– Vứt hết đi.
Giọng nói của Anjoye đột nhiên vang lên sau lưng cô ta, cô ta không nhịn được kinh ngạc, quay lại nhìn thì phát hiện ra Anjoye không hề nhìn mình mà vẫn đang tập trung làm việc.
– Vứt cái gì?
– Mấy dụng cụ vẽ tranh đó, còn có cả sách hội họa trên giá sách nữa, vứt hết đi, nhìn nó là tÃi thấu nhiền chỗ Hồng Tuyết thấy rất bất đắc di, không ¡a được mà nói: – Nếu không nhìn thấy thì… không phiên lòng sao?
Cô nhẹ giọng nói, mả tay của anh ta cũng khựng lại.
Không còn tiếng gõ bàn phím của anh ta, cũng không còn tiếng lật sách của cô ta, bầu không khí bỗng yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Đỗ Hồng Tuyết nhìn anh ta chăm chú, cô.
ta biết Anjoye sẽ không trừng phạt mình.
Trong lòng anh ta có Mạnh Y Bạch, áy náy là tình cảm dịu dàng nhất của đàn ông, anh ta đã hứa với chị gái là sẽ chăm sóc tốt cho cô ta thì sẽ không nổi giận vì chút chuyện nhỏ này.
Quả nhiên, Anjoye không hề trách mắng cô ta, anh ta chỉ lặp lại một lần nữa: – Vứt đi ần này Đỗôäg Tuyết khổWŠ nói thêm gì nữa, mọi người đều phải biết thế nào chừng mực.
Năm đó cô ta không học được điều này, tự cho mình thông minh, tham lam quá nhiều thứ nên bây giờ mới không thể tiếp tục ở lại thành phố A được nữa.
Cô ta ngoan ngoãn gật đâu, cầm hết tất cả mọi thứ ra ngoài, nhưng sau khi suy nghĩ thì lại không vứt đi mà bảo người đặt vào.
Phu dọn một hồi nên thấm mệt, Đỗ Hồng.
Tuyết ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, nhưng cô ta lại nhìn thấy trên bàn trà có một hộp kẹo rất đẹp.
– Anh còn ăn cả kẹo à?
Cô ta kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh ta.
Anjoye cũng nhìn thấy hộp kẹo, hai mắt anh ta lập tức lạnh đi.
Suốt cả hôm nay, một Anjoye luôn mỉm cười lại không cười lấy dù chỉ một lần.
Đỗ Hồng Tuyết thấy vẻ mặt này của anh.
– Thứ này cũng vứt đi à?
– Cô không muốn hỏi gì tôi à?
Nhìn nụ cười hờ hững rên mặt Đỗ Hồng Tuyết, Anjoye không còn cáu giận như lúc đầu nữa, dường như tâm trạng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Dù sao, cũng đã xáy ra nhiều chuyện như thế rồi.
– Tôi đang đợi anh nói với tôi!
‘Cô ta mỉm cười ngọt ngào, trông rất đáng yêu.
– Tôi bị bệnh, cần có một người chăm sóc, tốt nhất là phụ nữ, nếu không Wilson không ‘yên tâm. Mà cô là sự lựa chọn tốt nhất của tôi. đám bác sĩ đồ thức sư làm người ta ghết tô. đám bác sĩ đố thực sự làm người ta ghét, VN, $ 12 cứng ngắc.
– Anh bị bệnh gì?
– Suy tỉm.
Anh ta nói một cách vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe giật mình.
Hai tay Đỗ Hồng Tuyết run lên, hộp kẹo bỗng rơi xuống đất, tất cả những viên kẹo.
thủ công bên trong bật ra.
Anjoye thấy thế thì nhíu mày, bàn tay siết chặt lại.
Nhưng anh ta kiềm chế không bước lên trước, Đỗ Hồng Tuyết nhanh nhẹn nhặt kẹo lên ném vào thùng rác nhưng hộp vẫn để lại cho anh ta.
‘Cô ta cảm thấy chiếc hộp này có ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt nào đó với anh ta.
Dù không hiểu y nhưng cô ta biết suy tìm nghĩa là gì.
Đến lúc tim suy kiệt hết thì phải ghép tim!
Hơn nữa muốn tìm một trái tim phù hợp vô cùng khó khăn!
– Có cần tôi làm gì không?
Ép bản thân mình bình tĩnh lại, cô ta biết anh ta tìm mình không phải là để thấy mình hoảng hốt lo sợ.
Cô tạ phải bình tĩnh!
‹ – Cô chỉ cần lo cho tôi một ngày ba bữa theo như lời dặn của bác sĩ là được, hàng ngày đi theo tôi để cho Wilson đỡ lo.
– Tôi hiểu rồi, vậy… cô bé vừa nãy…
Cô ta muốn hỏi mối quan hệ giữa hai người họ.
Anjoye nghe thế liên mim môi, nói: – Không có quan hệ gì, chỉ là bác sĩ và bệnh nhân, chỉ thế mà thôi.
Đỗ Hồng Tuyết nghe thế thì không hỏi nhiều nữa.
Anjoye bảo Nick đưa cô ta ra ngoài tìm hiểu về bữa ăn hàng ngày của anh ta, những chú ý thường ngày và các loại thuốc phải in phòng bồng chốc chỉ còn lại mình Anjoye.
Anh ta ngẩn ngơ nhìn vào hộp kẹo trên bàn trà, vô thức bước tới đó.
Bên trong vẫn còn mấy viên kẹo chưa bị rơi xuống đất, Anh ta ăn một viên, lân này nó không ngọt mà lại đẳng chát.
‘Anjoye không liên lạc với Hunt nên không hề biết tình hình hiện giờ của Molly ra sao.
Sây giờ đã đến lúc phải xử lý tình cảm .ag đáng có đó rồi.
Sao anh ta có thể thích một cô nhóc nhỏ tuổi như thế được?
Không thể nào, không đâu!
Anjoye nhắm chặt mắt lại, không biết anh.
ta đang tự an ủi trái tim mình hay đang thôi miên bản thân nữa!
Trong bệnh viện, Molly vẫn đang hôn mê, Hunt nửa bước không rời, luôn ở cạnh chăm sóc cho cô.
Anh nắm chặt tay cô, lòng nóng như lửa đốt.
Bất kể bệnh nặng hay nhẹ, chỉ cần cô nằm trên giường bệnh là anh lại thấy lo lắng bất an.
Anh đã cứu sống rất nhiều sinh mệnh, nhưng sao muốn duy trì mạng sống của.
Molly tại sao lại khó như vậy?
Đúng vào lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc phá vỡ sự yên tính của căn phòng Đây là một dãy số lạ.
Anh cảm thấy số điện thoại này rất quen nhưng không nhớ nổi mình đã nhìn thấy nó ở đâu.
,\Rh cảm thấy Số điện thoại rày rất quen ng không nhớ nổi mình đã nhìn thấy nó ở đâu.
Hunt nhíu mày lại, vô thức ấn nút nghe, đầu bên kia truyền đến giọng phụ nữ: – Hunt, là em đây.
Mấy chữ nhẹ nhàng này như một hồi trống vang lên trong đầu anh.
Giọng nói này rất đỗi quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ.
– Cô… là ai?
Anh nhíu chặt mày, lạnh giọng hỏi.
– Anh thật sự quên rồi ư? Xem ra chuyện năm đó là một đòn trí mạng với anh đấy nhỉ!
Em về rồi.
– Cô nói thế là có ý gì?
Trái tim của Hunt run rẩy, vọt lên tới tận cổ họng.
– Anh sẽ hiểu sớm thôi, bởi vì… rất nhanh thôi anh sẽ đi tìm em, đến lúc đó tự nhiên anh sẽ hiểu…
Người đó còn chưa nói hết, Hunt liền vội vàng cúp điện thoại.
Một người luôn bình tĩnh như anh lúc này lại đột nhiên thấy hoảng loạn!
¡Lúc Molly tỉnh lại đã là chiều tối.
Người đầu tiên mà cô nhìn thấy sau khi mở mắt ra là Hunt.
Anh thấy cô tỉnh lại thì vội hỏi cô có chỗ nào khó chịu không.
Cô cười lắc đầu, nị – Đều là bệnh vặt thôi, không có gì nghiêm trọng đâu, đâu phải anh không hiểu sức khỏe của em, lần nào cũng hôm mê một vài hôm, đến khi tỉnh lại thì lại bay nhảy tung tăng được. Anh có thể cho em xuất viện na Năm cả ngày em đói quá rồi!
Cô nhìn sắc trồi bên ngoài, không nhịn được làm nũng.
Dưới ánh chiều tà, nụ cười của cô càng rực rỡ hơn. Cô nhìn anh bằng ánh mắt sáng long lanh như những trái nho đen.
Trước đây Hunt luôn cho rằng các cô gái phương Đông rất dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng từ sau khi gặp Molly anh mới phát hiện ra, hóa ra con gái phương Đông cũng có thể nghịch ngợm đáng yêu như vậy.
Nếu như cô đã muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì anh cũng đồng ý cùng vờ ngốc với cô.