– Anh hận tôi nên mới muốn trả thù tôi sao?
Dư San San ép chính mình phải tỉnh táo lại, còn Bạch Kính Thần nghe xong vẫn bình tĩnh giơ tay làm động tác mời:
– Nói thế cũng được, trước tiên cứ ngồi xuống rồi nói, chúng ta có nhiều chuyện cần nói rõ lắm.
Nói đến câu sau cùng khóe miệng anh nhếch lên một đường con trào phúng, như thể ác ma đang giễu cợt chúng sinh.
Dư San San cắn răng ngồi xuống đối diện anh, Bạch Kính Thần nhìn bàn ăn rồi búng tay gọi phục vụ mang một chai Médoc 1982, nhân viên phục vụ lập tức đi lấy.
Dư San San cũng là người trong nghề, biết Médoc là vùng làm rượu nổi tiếng của nước Pháp, loại rượu sản xuất ở đây thường được dùng trong quốc yến, rượu càng lâu năm khi vào miệng sẽ càng thơm dịu. Hai người đã chia tay lại còn uống thứ rượu tốt thế này liệu có ổn không?
Hơn nữa vừa rồi cũng vì rượu vang mang đến tai họa nên cô vẫn còn thấy sợ. Lúc này bồi bàn đã quay lại, cậu ta chậm rãi mở nút chai rồi từ từ rót rượu vào hai chiếc ly đế cao, sau đó cầm ly lắc nhẹ, động tác vừa nhìn là biết cũng là dân chuyên nghiệp, chỉ là giờ trước mặt có để loại rượu tốt đến thế nào thì cô cũng không có tâm trạng thưởng thức. Cô chỉ mong kết thúc bữa cơm này thật nhanh nên không cầm ly lên. Bạch Kính Thần thì đã nhấp một ngụm, rồi anh nhướng mày nhìn cô vẻ trêu tức:
– Sao thế? Sợ tôi lại bỏ thuốc rồi trước mặt mọi người ngủ với cô lần nữa à?
Dư San San mím môi không đáp, anh sỉ nhục thế nào thì cô cũng có thể chịu được, lâu nhất cũng chỉ còn ba ngày, khoảng thời gian này liệu có gì không thể vượt qua chứ?
Cô yên lặng cúi đầu dùng bữa, nhưng Bạch Kính Thần thấy cô không nói thì nụ cười cũng dần nhạt, cuối cùng mắt lạnh như băng chăm chú nhìn cô một lát mới cầm dao nĩa bắt đầu ăn cơm. Không khí trầm hẳn xuống, chỉ có tiếng dao nĩa va chạm vào nhau, thậm chí Dư San San vì ăn quá nhanh nên còn bị nghẹn, Bạch Kính Thần thấy thế chưa kịp suy nghĩ đã đưa một ly nước sang… nhưng cánh tay kia cứng đờ giữa không trung vì chính cô cũng đã tự cầm ly nước của mình. Anh cười trào phúng:
Loading…– Đói lắm à? Ăn vội thế vì sợ tôi quá nên muốn chạy trốn sao?
– Tôi ăn xong rồi, không dám quấy rầy cậu Bạch dùng bữa nữa, cậu Bạch có gì cần nói thì xin nói ngắn gọn thôi, tôi đang nghe đây.
– À? Thế ư?
Nụ cười của Bạch Kính Thần lại sâu sắc thêm, sau đó anh cầm khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, động tác vẫn tao nhã không thể soi mói gì, cuối cùng mới lên tiếng:
– Tôi sắp kết hôn nhưng cũng không ngại có tình nhân bí mật, dù sao cô cũng không sinh con được thế nên chúng ta vẫn có thể duy trì quan hệ người yêu như cũ.
– Cậu Bạch có ý gì?
Dư San San trợn trừng mắt nhìn anh, những lời này từ miệng của mẹ cô thốt ra không có gì kỳ quái nhưng khi nghe được Bạch Kính Thần nói vậy cô lại cảm thấy vô cùng kinh hoảng… Anh đã hận cô đến thế sao? Thậm chí phải giày vò đến mức muốn cô làm một tình nhân không thể ngẩng mặt nhìn ai ư?
– Ý gì à? Đại khái chính là tôi muốn bao nuôi cô thôi.
– Anh điên rồi à! Đã sắp lấy vợ rồi mà giờ còn ở đây nói với tôi những lời này là sao?
– Giận sao?
Bạch Kính Thần nhìn khuôn mặt tái nhợt đối diện vì tức giận mà đã đỏ bừng lên, đôi mắt cô cũng càng sáng rực lên, ánh sáng bên trong dễ dàng khiến người ta mê đắm. Anh cười nhạt, đáp:
– Sao cô có thể đau đớn bằng tôi được? Cảm giác bị người khác liên tục đá văng đi cô còn chưa cảm nhận được đâu! Không phải cô luôn muốn tôi lấy vợ sinh con sao? Giờ tôi đã làm như cô muốn thì chính cô cũng nên làm điều tôi muốn mới đúng… Cô không thấy mình ích kỷ sao? Dù sao cô cũng yêu tôi, mà tôi thì không quên được cơ thể cô, chúng ta không phải rất phù hợp à?
Vừa dứt lời toàn bộ rượu vang trong ly đã bị hắt vào mặt anh, Bạch Kính Thần nhíu mi nhưng vẫn bình tĩnh lau đi bọt nước trên mặt, bên tai vang lên giọng nói tức giận của Dư San San:
– Tôi thấy anh nên bình tĩnh nghĩ lại đi!
Nói xong cô lập tức quay đi, Bạch Kính Thần không nhìn theo cô mà chỉ cúi đầu nhấp một ngụm rượu, nụ cười trên khóe miệng như anh túc chậm rãi nở rộ. Sau khi Dư San San đi khuất thư ký vội bước tới hỏi thăm:
– Thiếu gia có ổn không? Có cần dạy cho cô ta một bài học không?
– Không cần, tôi còn muốn chơi đùa thêm chút nữa!
– Vâng, phu nhân vừa gọi tới nói muốn gặp cậu, bảo cậu phải về ngay.
– Ừ, về thôi.
Bạch Kính Thần đứng dậy ném khăn ăn lên bàn rồi quay đi, thư ký đi sau lưng ánh mắt đang rất phức tạp, nhà họ Bạch…
Nhà họ Bạch ba đời làm quan lớn, khi ông nội Bạch Kính Thần còn sống cũng là một vị tướng quân, nhưng cha anh không muốn theo nghiệp chính trị nên đã dẫn cả gia đình di dân tới Canada, giờ nhà họ Bạch không làm chính trị nhưng trong giới làm ăn lại có thiên phú nên phát triển rất tốt. Lúc này nhà lớn đang rộn ràng chuẩn bị cho hôn lễ sắp diễn ra. Bạch Kính Thần vừa xuống xe đã thấy xe Catherine đỗ một bên, trong đầu đột ngột hiện ra bóng dáng Dư San San, nhưng vì sao lúc này lại nhớ đến người ấy cơ chứ?
Rõ ràng là cô từ bỏ anh, anh nên hận cô mới đúng, người phụ nữ ích kỷ và tàn nhẫn thế không xứng để anh yêu, thế nhưng… cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Sau đêm anh say rượu đến mức dạ dày suýt thủng phải đi bệnh viện sau đó đã có chuyện gì xảy ra…
Chuyện sau đó rất mơ hồ, anh chỉ biết mình hận Dư San San!
– Thiếu gia đang nghĩ gì thế, sao còn chưa vào nhà?
Nghe thấy tiếng thư ký thì Bạch Kính Thần mới hồi thần, anh nhíu mày bước vào trong. Mới vào đã nghe thấy tiếng Diệp Quân Nghi và Catherine nói chuyện rôm rả, có vẻ anh không cần lo về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau này.
– Mẫu thân, Catherine.
Anh chào hỏi một tiếng rồi định về phòng thay đồ, Diệp Quân Nghi thấy con trai đã về thì vui vẻ vẫy tay gọi anh lại, nhưng thấy áo anh thấm đẫm rượu vang lại nghi hoặc hỏi:
– Sao con lại biến thành thế này?
– Bị Dư San San hắt đấy.
Anh đáp một cách thản nhiên nhưng sắc mặt Diệp Quân Nghi và Catherine đều thay đổi:
– Anh lại đi tìm cô ta đấy à? Có việc gì sao?
Catherine dè dặt hỏi:
– Không có gì, chỉ là đi dạy cho cô ta một bài học. Yên tâm, anh biết giờ mình nên ở cùng ai, với cô ta… chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.
Bạch Kính Thần dịu dàng nắm tay Catherine rồi cười bảo:
– Cảm ơn em mấy hôm vừa rồi vẫn chăm sóc cho anh, làm phiền em nhiều rồi.