Nhạc Yên Nhi rất muốn kể lại những gì nghe được từ Wilson, nhưng vừa nghĩ tới không có bằng chứng, hơn nữa cô cũng không rõ ràng mọi chuyện nên sợ sẽ gây thêm phiền cho Dạ Đình Sâm, cuối cùng vẫn thôi.
Có khi nào…
Đó là trò mới của Anjoye Dạ? Cố tình lừa cô sa vào?
Cô dù không biết rõ nhưng chuyện của Mạnh Y Bạch cũng rất quan trọng với Dạ Đình Sâm, cô phải tìm hiểu cho kỹ rồi mới kể cho hắn nghe được.
– Thế anh đi làm gì? Tìm cậu ấy tính sổ à?
– Được rồi, em không cần lo. Em cứ nghĩ đến người đàn ông khác chỗ này của tôi sẽ khó chịu. Mọi chuyện cứ giao cho tôi, cam đoan sẽ không làm bị thương bất kỳ ai.
Thấy ánh mắt mong đợi của Nhạc Yên Nhi, dù trái tim có cứng rắn đến mấy cũng phải tan ra, Dạ Đình Sâm yêu thương xoa đầu cô, rút lại hết sự lạnh lùng vốn có. Trong đôi mắt đen chỉ còn lại nhu tình như nước, chặt chẽ vây bọc Nhạc Yên Nhi ở trong.
Nhưng dưới đáy của đôi mắt đen sâu thẳm lại là tia sáng sắc bén đáng sợ.
Nếu chạm vào người phụ nữ của hắn, vậy phải trả giá đắt!
Không lâu sau họ đã tới trang trại Bolton, bảo vệ cổng định cản lại nhưng lúc này Wilson lại xuất hiện.
– Đại thiếu gia đến, Nhị thiếu chờ ngài đã lâu rồi.
– Cậu ấy… biết chúng tôi sẽ đến sao?
Nhạc Yên Nhi khó hiểu hỏi lại.
Wilson cười khổ, liếc Dạ Đình Sâm sắc mặt đen xì bên cạnh, bất đắc dĩ bảo:
– Đại thiếu gia cũng không phải người hiền lành mà, Nhị thiếu bắt cóc cô Nhạc thế sao ngài ấy có thể bỏ qua được. Cậu ấy đã đoán trước đại thiếu gia sẽ đến nên mới dặn tôi chờ sẵn ở đây.
Nhìn nụ cười khổ sở của người đàn ông trung niên trước mặt, bỗng Nhạc Yên Nhi có chút không đành lòng, nhưng cô cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng nắm lấy tay Dạ Đình Sâm.
Lúc hai người vào trong lại không ngờ góc áo của cô bị Wilson nắm chặt, cô liếc ông một cái, thấy ông dùng khẩu hình nói —
“Nhị thiếu xin nhờ ở cô Nhạc.”
Ông không nói ra tiếng, có vẻ do sợ Dạ Đình Sâm nghe thấy.
Cô lại thấy rất rõ, trong lòng bỗng run lên.
Dạ Đình Sâm lần này tìm đến là muốn trả đũa Anjoye thật sao?
Dạ Đình Sâm đi đằng trước, thấy Nhạc Yên Nhi ngừng bước nên quay sang nhìn, vừa hay bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô.
Cô đứng khựng lại, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo hắn, chăm chú quan sát biểu cảm của hắn:
– Dạ Đình Sâm, nếu chuyện này có cách giải quyết nhẹ nhàng thì anh đừng dùng bạo lực được không? Em biết Anjoye làm sai nhiều chuyện lắm… nhưng cậu ấy cũng là bị ép buộc mà. Nói thế nào cả hai cũng là anh em, đừng trở mặt thành thù như thế được không anh?
Nhìn sâu vào đôi mắt ướt sũng như nai con của cô, trái tim của Dạ Đình Sâm bỗng mềm cả ra.
Bị người phụ nữ mình yêu thương nhất nhìn như thế thử hỏi có người đàn ông nào mà không đau lòng chứ?
Chỉ cần cô nhìn mình như vậy là hắn đã muốn thực hiện hết mọi điều cô yêu cầu rồi.
Dạ Đình Sâm vốn muốn cho Anjoye một bài học nho nhỏ, dù sao thằng nhãi đó bắt cóc chị dâu mình thì cũng cần phải bị trừng phạt một chút mới đúng. Nhưng giờ hắn sao có thể nhẫn tâm trái ý Nhạc Yên Nhi đây?
Thấy vẻ mặt cô vô cùng sốt ruột Dạ Đình Sâm bỗng thấy có chút bất đắc dĩ:
– Được rồi, nghe lời em hết.
Nhạc Yên Nhi nghe được lời này lập tức lại vui vẻ như chưa từng có chuyện gì, cô hào hứng ôm cánh tay hắn, hết lời khen ngợi:
– Em biết chồng em thương em nhất mà!
Chỉ một câu của cô mà làm Dạ Đình Sâm quên hết mọi chuyện, cảm nhận được thân thể mềm mại chạm vào mình, hắn không kìm được cúi xuống nhìn ngực cô.
Ừm…
Hình như lớn hơn rồi.
Hắn chỉ cười chứ không nói, sau đó dắt cô cùng vào trong.
Đây là lần đầu Nhạc Yên Nhi xem kỹ trang trại này, mùa hè là mùa thu hoạch nho, nhìn khắp trang trại đều là nho đã chín mọng, trong ruộng nho còn có công nhân đang lái xe chở quả đã hái về kho, khoảng năm phút là có thể chuyến một chuyến hàng đi.
Gần đến nơi Wilson lại dừng bước, thưa:
– Mời đại thiếu gia đi vào một mình thôi, còn cô Nhạc xin tạm thời chờ ở ngoài này. Nhị thiếu giờ chưa muốn gặp lại cô.
Nhạc Yên Nhi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, lặng yên dừng bước.
– Đừng đi lung tung, ở yên đây chờ tôi.
Dạ Đình Sâm quay lại dặn Nhạc Yên Nhi.
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn bóng Dạ Đình Sâm khuất sau cửa Nhạc Yên Nhi mới hỏi:
– Ông Wilson, lần trước ông nói chuyện kia, Mạnh Y Bạch…
– Tôi có nói chuyện gì về cô Mạnh với cô sao?
Wilson lãnh đạm cắt lời cô.
Cô sửng sốt nhìn ông ta, bắt gặp ý tránh né chợt lướt qua, cô nhíu mày hỏi:
– Anjoye không cho ông nói ra phải không? Chuyện năm đó có phải hiểu lầm không, sao lại không làm rõ ra?
– Một mạng người sao có thể nói hiểu lầm là xong. Nếu tôi có nói gì khiến cô Nhạc hiểu sai thì tôi xin lỗi cô. Năm đó là Nhị thiếu hại chết cô Mạnh, không có hiểu lầm gì hết.
Lúc nói chuyện Wilson có cảm giác cực kỳ khó chịu, chỉ muốn nói hết sự thật ra cho mọi người đều biết. Nhưng cứ nghĩ tới bộ dáng thiếu gia nhà mình say rượu khẩn cầu ông giữ bí mật là ông lại khó mà mở lời được nữa.
Nếu đã hiểu lầm nhiều năm như thế cũng không ngại hiểu lầm thêm nữa.
Chỉ là…
Thiếu gia đáng thương của ông nào có tội tình gì chứ!
Wilson nói dối cũng không chuyên nghiệp, Nhạc Yên Nhi chỉ liếc mắt là nhận ra ông đang làm trái lương tâm rồi, cô sốt ruột ép hỏi:
– Không phải ông rất lo cho Anjoye sao? Vì sao chuyện còn điều chưa rõ mà ông lại cứ giấu giếm thế? Nếu nói ra biết đâu lại giải trừ được ân oán của anh em họ…
Cô còn chưa dứt lời đã nghe tiếng Wilson cười chua chát.
Ông nhìn cô, thở dài lắc đầu:
– Cô Nhạc nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, trên đời có vài người trời sinh đã định chỉ có thể là kẻ thù của nhau. Dù Nhị thiếu có muốn lùi lại cũng không được bởi phu nhân Rose đã chặn hết mọi đường lui của cậu ấy, nếu cậu ấy cứ gắng gượng lùi lại chỉ có vực sâu không đáy chờ đợi phía sau mà thôi.
Nhạc Yên Nhi vừa hé môi, còn chưa kịp nói gì Wilson đã tiếp tục:
– Vả lại, nếu không coi đại thiếu gia là kẻ địch có lẽ thế giới của cậu ấy… sẽ tan vỡ mất.
Thế giới tan vỡ ư…
Nhạc Yên Nhi ngây cả người.
Thì ra Dạ Đình Sâm với Anjoye có ý nghĩa như trụ cột tinh thần sao?
Nói cũng phải, đã tranh đấu gay gắt những hai mươi năm, họ là những người hiểu nhau nhất, sao có thể dùng hai chữ ‘kẻ địch’ đơn thuần để nói về quan hệ của họ được chứ?