Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Tuệ đứng trước xe, bồn chồn do dự một lát mới nói:

– Cậu là bạn trai San San à? Tôi có thể nói chuyện với cậu vài phút không?

– Bác gái lên đây đi, vừa hay cháu có vài lời muốn nói, chúng ta tìm chỗ ngồi nói chuyện.

Bạch Kính Thần nói.

Đổng Tuệ gật đầu, lên xe.

Chiếc xe trông rất nổi bật, bên trong nội thất xa hoa, xem ra là người có tiền.

Đổng Tuệ không dám táy máy, chỉ cười gượng.

Bạch Kính Thần định tìm một nhà hàng nhưng thư ký gọi tới, nói phía tổng công ty có một dự án cần giải quyết gấp.

Đổng Tuệ thấy anh bận thì vội nói:

– Vậy cậu làm việc đi, tôi không có vấn đề gì, tôi chờ được.

– Vậy được, tới chỗ cháu làm việc đã, cháu xong việc nhanh thôi.

Nói xong, anh lái xe về phía công ty.

Đây là lần đầu tiên Đổng Tuệ tới Khoa học kỹ thuật Hiện Đại, tòa nhà này tọa lạc ngay tại con đường tấc đất tấc vàng, là kiến trúc cao nhất tại thành phố A.

Trong thời đại điện tử hóa, có thể nói các công ty khoa học kỹ thuật là người có lãi nhất, nhất là Khoa học kỹ thuật Hiện Đại, nó có tiếng tăm lừng lẫy tại thành phố A, nghe nói cao tầng của công ty có quan hệ với quân đội.

Đổng Tuệ chưa bao giờ được bước vào một tòa nhà tràn ngập cảm giác về kỹ thuật hiện đại thế này, bà ta nhìn người tới kẻ lui, ai nấy đều đi giày tây, khí chất bất phàm, có vẻ đều giàu cả.

Loading…

Vậy mà rất nhiều người gặp Bạch Kính Thần sẽ phải cúi chào một câu “Chào anh Bạch”.

Khi anh vào tòa nhà cũng đã trở nên có uy hơn hẳn, đó là thứ uy của người đứng trên vị trí cao, quyết định sống chết của kẻ khác.

Là cháu duy nhất của người đứng đầu nơi đây, mặc dù Bạch Kính Thần chỉ là tổng thanh tra của Khoa học kỹ thuật Hiện Đại nhưng ai cũng biết toàn bộ nơi này về sau đều là thiên hạ của anh, bây giờ anh không muốn làm cao tầng chỉ vì lười biếng, không muốn quản nhiều việc mà thôi.

Bạch Kính Thần đưa Đổng Tuệ tới khu làm việc của mình, hắn giải quyết công việc và bảo thư ký đưa bà ta tới phòng nghỉ.

– Bà Đổng, bà cứ nghỉ ở đây, lát nữa Tổng thanh tra Bạch sẽ tới.

Thư ký khách khí nói xong thì định đi nhưng bị bà ta gọi lại:

– Xin chào, xin hỏi một chút là cậu Bạch này… có quyền lớn lắm à?

– Phải, ngoài tổng giám đốc thì chúng tôi không có phó tổng, người sau tổng giám đốc chính là tổng thanh tra.

Thư ký không nói rằng tổng giám đốc hiện nay của công ty chính là mẹ Bạch Kính Thần.

– Ra vậy! Hẳn lương cũng cao.

– Lương hàng năm của tổng thanh tra thì tôi không biết nhưng chắc chắn là cao hơn nhân viên bình thường nhiều. Bà Đổng, bà còn muốn hỏi gì không?

– Cậu ấy… với con gái tôi, con gái tôi là Dư San San, cậu biết chứ?

Đổng Tuệ hỏi.

Bà ta sợ Bạch Kính Thần là kẻ trăng hoa lắm tiền, chuyên lừa con gái nên mới hỏi xem thư ký có biết không.

– Tôi biết cô Dư, cô ấy là bạn gái tổng thanh tra, không ngờ bà Đổng là mẹ cô ấy.

– Tình cảm của hai người đó thế nào? Ổn không?

– Rất ổn, họ đã yêu nhiều năm rồi.

Thư ký không biết nội tình câu chuyện, chỉ nghĩ Đổng Tuệ hỏi vậy là xuất phát từ quan tâm của mẹ dành cho con mà thôi.

– Vậy… vì sao còn không cưới? Có phải cậu Bạch không muốn kết hôn không?

– Việc này tôi cũng không biết, vẫn nên hỏi người trong cuộc đi. Thôi, tôi còn có việc phải làm, bà cứ tự nhiên.

Thư ký khách sao nói rồi ra ngoài.

Đổng Tuệ ngồi trên salon nhưng mãi không thể bình ổn lại tâm trạng.

Con gái bà ta quả là lợi hại, không chỉ làm tới chứ chủ biên của công ty truyền thông, có nhiều bạn bè giàu có, lại còn yêu đương với người giàu có, làm quản lý cao cấp của một công ty lớn.

Bây giờ bà ta vô cùng hối hận vì quyết định từ bỏ quyền nuôi dưỡng con của mình, nếu bà ta kiên trì, cố gắng chịu khổ thì bây giờ chẳng phải khổ tận cam lai hay sao?

Nhưng hối hận cũng vô ích, điều bà ta cần làm bây giờ là giữ chắc con gái bên người, như vậy sẽ không phải lo lắng khi về già nữa.

Bà ta bắt đầu tính toán, còn Bạch Kính Thần lúc này cũng đã xong việc, anh mở cửa phòng nghỉ, bước vào.

– Bác ngồi đi, không phải ngại.

– Ừ, San San có một người bạn trai ưu tú như cháu thì quả là phúc của nó. Bác muốn hỏi một chút khi nào hai đứa kết hôn để bác với cha nó còn mời họ hàng bạn bè tới tham dự!

Bây giờ việc quan trọng nhất là phải trói được Bạch Kính Thần, mau mau xác định quan hệ.

Bạch Kính Thần nghe thế thì cười ấm áp:

– Cũng có ý như vậy nhưng còn phải hỏi ý San San, chuyện hôn nhân không cần vội.

– Sao lại không vội được? San San hai mươi chín rồi, đã trưởng thành rồi, nếu không kết hôn sẽ thành trò cười mất! Mà cũng khó có thể gặp được một người ưu tú như cháu đây, phải không?

Đổng Tuệ tán thưởng rồi cười khanh khách.

Bạch Kính Thần chỉ cười, nụ cười kia không thân thiết cũng chẳng lạnh nhạt khiến người ta chẳng thể đoán ra anh đang nghĩ gì.

Anh không nói mà chỉ lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, nói:

– Không có mật mã, ở trong này có một trăm vạn, hẳn là đủ cho việc chuẩn bị kết hôn của con trai bác. Cháu nói thẳng luôn, San San không mong bác tới quấy rầy cô ấy, tiền bác có thể cầm đi nhưng phải đồng ý sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt San San nữa. Cháu không muốn thấy cô ấy khóc.

– Việc này… Cậu nói thế này hơi quá đáng rồi đấy!

Đổng Tuệ xụ mặt không vui.

Bà ta nghĩ dù gì mình cũng là mẹ ruột San San, nếu Bạch Kính Thần muốn ở bên San San thì cậu ta sẽ là con cháu mình, sao có thể bất kính với bà ta như vậy?

Hơn nữa, anh ra tay hào phóng, một trăm vạn không nhíu mày, nếu mình nhận thì chẳng phải là đứt mất đường tài lộ sau này hay sao?

Bà ta thầm tính toán, dù có cố gắng ngụy trang đến mấy cũng chẳng thể qua mắt Bạch Kính Thần.

Anh đã lăn lộn thương trường nhiều năm, hiểu rõ tình người, vẻ mặt của Đổng Tuệ chính là lòng tham vô đáy.

Với một bề trên như thế, anh sẽ không khách khí.

– Tôi quá đáng? Tôi còn có thể làm ra chuyện quá đáng hơn đấy, bác có muốn xem không?

Lời này đồng nghĩa với đe dọa.

Anh nhếch mép cười, một nụ cười tà ác và lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

Đổng Tuệ chỉ là dân thường, bà ta chưa bao giờ gặp cảnh thế này nên sợ run cả người, cũng hiểu tính toán của mình đã lộ.

Bà ta biết Bạch Kính Thần là người không tầm thường, không dễ trêu vào, nếu anh ra tay thật vậy thì bà ta lỗ to!

Đổng Tuệ vội vàng nói:

– Tôi biết rồi, tôi… tôi sẽ không quấy rầy nữa!

– Cảm ơn bác gái đã hợp tác, tôi nghĩ nếu chúng ta còn cơ hội gặp mặt thì hẳn là trong hôn lễ. Những lúc còn lại, tôi và San San đều không muốn gặp bác, bác rõ chưa?

– Rõ! Vô cùng rõ, vậy… tôi đi trước.

Đổng Tuệ run rẩy đáp.

Lúc này, Bạch Kính Thần rất nguy hiểm, anh khiến người ta hoảng sợ như vậy, bà ta nào dám ở lâu, chỉ có thể vội vàng chạy trối chết.

Bạch Kính Thần thấy bà ta rời đi thì ánh mắt cũng nghiêm túc hơn hẳn, mong rằng người này thực sự biết điều.

Hôm nay hắn cũng hiểu được sự bạc tình bạc nghĩa của bà ta, bà ta hoàn toàn coi San San như công cụ kiếm tiền, đúng là không xứng làm mẹ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK