Bạch Kính Thần nghe thế thì con ngươi co rút lại, bên trong tản ra ánh sáng lạnh lẽo, nhưng rất nhanh lại trở lại như thường.
Đây chỉ là phản ứng theo bản năng, khi nghe có người làm tổn thương Dư San San anh sẽ vô thức có thái độ như vậy.
Cau mày, anh nói:
– Cô ấy biết anh bị thôi miên không?
– Em chưa nói, sao em mở mồm được chứ?
– Em biết rõ cô ấy sẽ không tranh giành với em cơ mà!
Bạch Kính Thần thấp giọng quát lên.
Catherine lại chỉ cười:
– Đúng thế, em biết cô ta vì tốt cho anh nên sẽ không tranh với em, nhưng cô ta là tình địch của em, anh bảo em làm sao vui vẻ được? Anh còn muốn em quan tâm cẩn thận mọi điều sao? Bạch Kính Thần tự nhìn lại mình đi, xem anh có đối xử với em như thế được không?
Lời này vừa nói ra Bạch Kính Thần đã không thể phản bác.
Cô ta tiếp tục cười, nhưng nụ cười kia lại có chút mỉa mai.
– Em biết mình sai rồi, ngay từ đầu nếu em nên cản bác gái thôi miên anh. Nhưng em yêu anh, anh không muốn lừa dối em thì để tự em lừa mình đi! Chỉ là không thể ngờ chỉ đổi được thời gian ngắn ngủi thế, dù thế em cũng đã vô cùng hạnh phúc. Em biết nếu anh không bị thôi miên chắc chắn sẽ rất lạnh nhạt với em, em cũng không thể nào được anh đối xử dịu dàng như thế đâu. Chẳng phải em vẫn nên cảm ơn bác gái mới đúng sao?
– Catherine… không phải em đã từ bỏ rồi sao?
Bạch Kính Thần nghĩ đến những lời cô ta nói ở sân bay trước đó.
Nói rằng sau này không cần làm bạn bè gì nữa, thế nhưng sau đó vì lý do gì mà lại đồng ý lấy anh?
Nếu không anh cũng sẽ không làm tổn thương cô ta thêm một lần nữa.
– Vì em ngu ngốc, biết rõ thiêu thân lao đầu vào lửa chẳng tốt đẹp gì nhưng vẫn muốn nếm thử! Chỉ là sự thật đã chứng minh, em sai rồi!
Nước mắt cô ta rơi xuống, thấm ướt chiếc khăn trên tay.
Loading…– Nếu… em không làm thế liệu anh có cưới em không?
– Có, mẫu thân dùng tính mạng San San để uy hiếp nên anh không thể không đồng ý được. Nhưng anh chỉ có thể cho em cái tiếng bà Bạch chứ không phải trái tim mình.
– Ôi… thì ra còn có chuyện này, thành công hay thất bạ đều nhờ cô ta, đúng không?
Bạch Kính Thần cũng không tiếp lời, càng nói nhiều lại càng khiến cô ta khổ sở hơn thôi.
Anh chỉ chăm chú nhìn cô ta, ánh mắt thâm thúy.
Cô ta nói:
– Hôm nay lẽ ra là hôn lễ của chúng ta nhưng tối qua mới bị hủy bỏ, cha mẹ hai bên đều đang rất tức giận, em chịu không nổi nữa nên mới đến đây.
Em bị từ hôn nên giờ tất cả mọi người ở Vancouver đều biết em là người phụ nữ Bạch Kính Thần không cần rồi.
Họ cũng biết trong ngày tổ chức hôn lễ anh đến đây, xuất hiện trong một buổi họp báo rồi ôm một người phụ nữ khác. Lúc em trên máy bay không xem được clip này nhưng vừa xuống sân bay đã thấy ngay, tin tức lan nhanh thế chắc cha mẹ chúng ta đều đã xem cả rồi.
Anh nói xem Bạch Kính Thần, sau này em phải sống thế nào đây?
Câu sau cùng cô ta bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt ngập tràn nước mắt nên bóng người cũng trở nên mơ hồ, rõ ràng là không thấy được gì nhưng vẫn kiên cường nhìn thẳng.
Không hề chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm anh như thế, chờ đợi anh đáp lại.
Anh nói xem Bạch Kính Thần, sau này em phải sống thế nào đây?
– Anh biết mình có lỗi rất lớn với em, ngoài trừ tình yêu không thể cho em thì em muốn thế nào cũng được.
– Thật sao? Có phải vì cô ta mà muốn anh làm gì cũng được không?
Mắt Catherine sáng rực lên.
– Phải.
Anh đáp không cần nghĩ, lời nói ra vô cùng kiên quyết.
Catherine gật đầu rồi lấy một con dao giải phẫu từ túi xách ra, đó là khi nãy cô ta nhân lúc không ai để ý thì trộm được trong bệnh viện.
Cô ta đưa dao cho Bạch Kính Thần, nói:
– Trả cho em.
– Em muốn mạng của anh à?
– Đúng thế.
– Được thôi, nếu như thế là thanh toán xong thì anh đồng ý.
Bạch Kính Thần không hề do dự, nhưng anh không tự mình cầm dao mà một tay nhận nó, một tay khác thì nắm chặt bàn tay vừa rụt về của cô ta đặt bên trên tay mình.
– Một dao này tự em đâm sẽ càng dễ hả giận hơn.
Anh thản nhiên nói.
Sắc mặt Catherine hơi đổi, mắt cô ta lóe lên, tức tối gắt:
– Anh tưởng em không dám đấy à? Anh làm em tổn thương hết lần này tới lần khác, em đã muốn anh chết lâu rồi. Giờ anh nghĩ mình ép em là em sẽ sợ sao?
Nghe thế Bạch Kính Thần chỉ khẽ cười.
– Anh chỉ muốn thanh toán sòng phẳng với em, thiếu nợ tình cảm của em anh không trả được nhưng thứ khác thì vẫn có thể. Cũng may em không cần một chân hay một tay gì đó của anh, chứ chết không toàn thây khó coi lắm, nhỡ San San tỉnh lại thấy anh thế cũng sẽ không vui đâu.
– Anh… Đến giờ này còn nhắc đến cô ta nữa, trước mặt em đừng nói đến cô ta!
Mắt Catherine hiện lên sự tàn nhẫn, cuối cùng cô ta lao tới rồi đẩy mũi dao đặt trên lồng ngực anh.
Dao giải phẫu cực kỳ sắc bén, đẩy nhẹ một cái đã xuyên qua da thịt.
Nháy mắt máu tràn ra, nhưng dao vẫn chưa cắm sâu vào, chừng này mấu không đủ làm chết người được.
Bạch Kính Thần vẫn bình tĩnh nhìn cô ta, sau cùng thản nhiên lên tiếng:
– Nếu anh chết rồi đừng nói với cô ấy là anh đã tới đây.
– Tôi đã bảo anh đừng nhắc đến cô ta nữa cơ mà!
Catherine gào lên như thể phát điên.
Ngón tay run rẩy khiến miệng vết thương cũng chậm rãi lớn hơn.
Bạch Kính Thần cứ như không hề biết đến đau đớn, ngoại trừ mồ hôi lạnh đang trào ra trên trán thì nhìn anh không hề khác lúc bình thường.
– Ra tay đi.
Anh chỉ nói ba từ đó rồi nắm chặt chuôi dao, đè mạnh xuống.
Nhưng không ngờ Catherine dùng sức giãy ra rồi ném con dao đi.
Tay cô ta run bần bật, cả người cũng như thế.
– Em sai rồi… em sai thật rồi. Em không cần mạng của anh, anh chết em cũng chẳng vui vẻ nổi!
– Catherine…
Bạch Kính Thần nhíu mày nhìn bộ dáng thảm hại của của ta, vốn định bước tới đỡ nhưng lại bị né tránh.
Lảo đảo dựa vào vách tường, nước mắt Catherine không ngừng rơi xuống.
– Tại sao? Tại sao anh có thể hy sinh vì cô ta nhiều như thế chứ?
– Vì cô ấy cũng có thể làm thế cho anh.
– Nhưng… em cũng có thể mà!
Catherine chỉ vào trái tim mình:
– Cô ta làm được thì em cũng làm được, nhưng tại sao anh lại không yêu em được?
– Cô ấy yêu là có thể buông tay, còn em thì vĩnh viễn không thể. Cô ấy từ bỏ không phải chỉ là lời nói suông mà là thật sự dùng hành động để chứng minh. Đúng là cô ấy từng làm anh tổn thương nhưng điều đó chỉ càng cho thấy cô ấy yêu anh. Cô ấy biết rõ bản thân có vấn đề gì nên mới liên tục đẩy anh rời xa. Catherine, em nói từ bỏ, nhưng… vẫn không ngừng thúc ép anh.
– Em…
Đây là lần đầu tiên cô ta nghe được Bạch Kính Thần nói ra sự khác biệt của mình và Dư San San.
Thì ra cô ta thua vì thế sao?
Hoàn toàn từ bỏ… khó đến thế mà sao Dư San San lại có thể làm được?
– Nếu cô ta có thể làm được vì sao anh không làm theo chứ? Cô ta hy vọng anh rời xa cô ta cơ mà!
Catherine đau đớn gào thét:
– Em không hiểu mình làm gì sai cơ chứ, em yêu anh nên muốn có anh thì sai à?
– Không có tình yêu của ai là sai hay đúng hết, nhưng yêu chính là yêu, không yêu là không yêu. Anh không hề yêu em.
Anh nói từng chữ rõ ràng.
Anh không hề yêu cô ta.
Thật sự không hề yêu.
Catherine nghe được câu cuối cùng thì đầu ong lên, trước mặt như trống rỗng, trong thời gian ngắn ngủi cảm nhận được một cơn choáng váng khó tả.