– Dạ Đình Sâm, đã bao nhiêu ngày anh không ngủ rồi?
– Ba ngày.
– …
Nghe thế, Nhạc Yên Nhi không hỏi tiếp nữa, cô vừa thấy ấm áp vừa chua xót.
Cô không nói gì mà chỉ ôm chặt lấy Dạ Đình Sâm, cảm nhận hơi ấm của hắn.
Bên tai cô vẫn quanh quẩn giọng nói đầy yêu chiều của hắn:
– Vì thế, em đừng nói gì cả, ngoan ngoãn ngủ đi, em ngủ rồi thì anh mới dám ngủ, em cũng không muốn ông xã của mình đột tử đúng không?
– Không muốn, em muốn anh sống thật khỏe mạnh.
Nhạc Yên Nhi đáp lại với giọng đầy nghiêm túc, sau đó cô nhắm mắt lại, cố gắng để đầu óc mình trống rỗng.
Dạ Đình Sâm cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch của vợ mình, cô đang cố ngủ nhưng mí mắt vẫn run rẩy, vì dùng sức nên hai đầu lông mày cau lại khiến cho gương mặt của cô trở nên rất nghiêm túc. Hắn không nhịn được bật cười, độ cong nơi khóe miệng sâu thêm vài phần.
Cô bé ngốc này!
Ánh mắt của hắn ấm áp quyến luyến như sợi dây dịu dàng nhất thế gian từ từ quấn quanh khắp người Nhạc Yên Nhi, bao chặt lấy cô.
Hắn vẫn cúi đầu nhìn cô, tựa như quên hết mệt mỏi của bản thân, dù nhìn cô nhiều thế nào hắn cũng thấy không đủ.
Ngón tay của hắn từ từ lướt qua gương mặt cô, mê muội độ ấm và sự mềm mại nơi gò má ấy.
Nhạc Yên Nhi…
Anh phải làm thế nào thì mới nỡ rời xa em đây, em có thể nói cho anh biết được không?
Có lẽ, trên thế gian này thứ duy nhất có thể tách anh khỏi em chính là cái chết.
Sống và chết…
Là khoảng cách xa xôi nhất trên thế gian.
…
Nhạc Yên Nhi ngủ một mạch cho đến tận khi trời sáng, việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh lại là kiểm tra xem Dạ Đình Sâm có còn ở bên cạnh cô không.
Nhạc Yên Nhi vừa vươn tay ra liền chạm vào lồng ngực ấm áp của hắn, cô thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn còn ở đây.
– Sao rồi, mới sáng sớm đã định trêu ghẹo ông xã hả?
Dạ Đình Sâm đã dậy, tâm trạng của hắn rất tốt, lại còn trêu cô nữa.
Nhạc Yên Nhi không nhịn được lườm hắn một cái rồi nói:
– Anh dậy từ lúc nào thế, tối qua ngủ muộn mà sáng nay anh còn dậy sớm thế, thế sao mà chịu được?
– Anh chỉ dậy sớm hơn em một lát thôi, không sao đâu. Phòng bếp ở gần đây, anh đi nấu bữa sáng cho em, em cứ nằm nghỉ một lát nữa đi.
– Anh vẫn sẽ còn trở lại chứ?
Cô hỏi với giọng căng thẳng.
– Ừ.
Dạ Đình Sâm dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô rồi mới xuống giường đi nấu bữa sáng, thấy hắn biến mất đằng sau cánh cửa, không hiểu sao trái tim Nhạc Yên Nhi liền thấp thỏm.
Dường như cánh cửa đó chính là một vực thẳm không thể vượt qua, Dạ Đình Sâm đi rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Cửa vừa đóng, Nhạc Yên Nhi liền thấy rối bời.
Chần chừ một lát rồi cô vẫn quyết định xuống giường.
Cô đã nghỉ ngơi ba ngày, vết roi trên người vẫn chưa lành hẳn nhưng đã khép miệng, bây giờ vừa cử động, miệng vết thương liền nứt ra, đau đớn khiến cho cô phải nhăn mặt lại.
Không biết bây giờ Bách Qủy và Mạnh Y Bạch thế nào, hẳn là họ đã an toàn rồi nhỉ.
Cô khó nhọc lê bước đến bếp, kỳ lạ là trên đường đi cô không gặp bất cứ ai, cô vội đẩy cửa ra và nhìn ngay thấy bóng hình quen thuộc.
Hắn mặc tạp dề, đứng trước bệ bếp thuần thục sử dụng chảo, hình như là đang rán thịt xông khói cho cô. Ánh nắng mặt trời chiếu từ cửa sổ vào hắt lên sườn mặt cương nghị của hắn, một bên đón sáng một bên ngược sáng, hắn tựa như sự giao thoa giữa thiên thần và ác quỷ. Dạ Đình Sâm có khí chất thần bí đặc biệt khiến người ta không thể dừng chú ý đến hắn.
Hắn có vẻ vô cùng chắm chú, khóe miệng còn vương ý cười, hình như với hắn nấu cơm cho người vợ mà mình yêu thương là một việc rất đáng để vui mừng vậy.
Khi đàn ông nghiêm túc nấu ăn quả thật rất đẹp trai.
Chỉ một sườn mặt thôi cũng đủ khiến hô hấp của Nhạc Yên Nhi nghẹn lại, cô không bước tiếp lên trước, cũng không dám lên tiếng vì sợ sẽ phá vỡ khung cảnh thanh bình này.
Vì phải nấu cháo nên tốn nhiều thời gian, Nhạc Yên Nhi không biết mình đã đứng đó bao lâu, mãi mới đợi được đến lúc hắn mang thức ăn ra.
Dạ Đình Sâm vừa xoay người lại liền nhìn thấy bóng hình nhỏ bé đứng trước cửa khiến hắn phải nhíu mày, lập tức bỏ hết mọi thứ trên tay xuống, bước nhanh lên trước rồi ôm cô vào lòng.
Mà Nhạc Yên Nhi cũng đã chống đỡ đến cực hạn, nếu như không tựa lưng vào cánh cửa thì cô đã chẳng đứng nổi nữa.
Vào đúng khoảng khắc khi cô trượt xuống, Dạ Đình Sâm đỡ được cô.
– Em đang bị thương đấy, ra đây làm gì.
– Em sợ anh như cô Tấm đột nhiên biến mất, em không nỡ xa anh.
Đến lúc này rồi mà Nhạc Yên Nhi còn có tâm trạng để nói đùa.
Dạ Đình Sâm nhìn Nhạc Yên Nhi với ánh mắt bất đắc dĩ, hắn muốn trách móc, nhưng vừa nhìn mặt của cô hắn lại không nỡ nặng lời.
Hắn bế ngang cô lên, dịu dàng đưa cô về phòng rồi gọi bác sĩ đến thay thuốc cho cô.
Đợi sau khi cô thay thuốc xong, Dạ Đình Sâm cũng bê bữa sáng lên, hai bát cháo thơm phưng phức, còn có một ít dưa muối và thịt xông khói tỏa hương ngào ngạt.
Cô đang định ăn cơm thì Dạ Đình Sâm đã ngăn cô lại, tự tay đút cho cô.
– Cánh tay của em bị thương, đừng cử động lung tung, tất cả cứ giao cho anh.
– Sao trước đây anh không tự giác như thế?
Nhạc Yên Nhi hỏi lại bằng giọng kiêu ngạo.
– Hả? Trước đây tay em không bị thương, có thể tự mình ăn được.
Dạ Đình Sâm nghiêm túc đáp lại.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ trợn mắt nhìn hắn.
Sau khi ăn xong bữa sáng ấm áp, không biết Dạ Đình Sâm lấy đâu ra một quyển sách, lại còn là truyện cổ tích của Andersen nữa chứ.
Hắn hỏi:
– Em đã từng đọc mấy quyển sách này chưa? Tuy rằng hơi ngốc nghếch nhưng cũng hay đấy.
– …Anh chưa đọc bao giờ à?
Đây đều là sách truyện của trẻ con từ ba đến mười tuổi đấy, làm bạn với bọn cô suốt cả tuổi thơ dữ dội nữa kìa!
– Chưa, lạ lắm à?
Hắn hỏi lại đầy nghiêm túc.
Lạ…
Nếu là người khác thì chắc chắn rất lạ, nhưng nếu là Dạ Đình Sâm thì chuyện này bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra, lúc năm sáu tuổi chắc chắn Dạ Đình Sâm không đọc truyện cổ tích mà đọc báo về kinh tế tài chính gì gì đó, thậm chí còn bàn chuyện làm ăn được rồi ấy chứ! Chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.
– Sao anh tìm thấy chúng vậy?
Cô nghi hoặc hỏi.
– Tìm bừa thôi, mấy ngày hôm nay anh vẫn luôn đọc chúng cho em nghe, em có ấn tượng gì không?
– Em đang hôn mê thì làm sao có ấn tượng gì được? Nhưng… anh đọc truyện cổ tích cho em nghe á, sao em cứ cảm thấy là đang nằm mơ vậy, anh có chắc là mình không lừa em không?
– Sao anh phải lừa em, bây giờ anh sẽ đọc cho em nghe luôn.
Dạ Đình Sâm lật bừa một trang rồi bắt đầu đọc:
– Câu chuyện ngày hôm nay là Cô Bé Ngón Tay Cái, ngày xửa ngày xưa có một đôi vợ chồng vô cùng yêu thương nhau, hai người vẫn luôn muốn có một đứa con cho riêng mình…
Vừa nghe thấy giọng Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi liền thấy buồn cười.
Giọng hắn cứ đều đều, không giống kể tryện cổ tích mà giống như đang bàn chuyện làm ăn, từ đầu đến cuối ngữ điệu không đổi, hơn nữa sau khi kể xong một câu chuyện ngắn, hắn còn nghiêm túc giải thích ý nghĩa đằng sau nữa. Hắn phân tích tích cách nhân vật hoàng tử, cô bé ngón tay cái và còn cả mụ phù thủy xấu xa, từ đó phản ánh bộ mặt của xã hội, câu chuyện này muốn nói với mọi người…
Cô thấy dường như mình đã trở lại hồi tiểu học khi thầy cô giáo giảng giải tư tưởng chính của tác phẩm văn học…
Nhạc Yên Nhi không biết mình nên khóc hay nên cười, cô gần như sắp sụp đổ đến nơi nhưng Dạ Đình Sâm vẫn không phát hiện ra mà cứ tiếp tục kể.