Nhạc Yên Nhi quen hắn gần sáu năm nhưng không biết chuyện này.
Người đàn ông này luôn háo thắng, vậy mà cũng có lúc yếu ớt thế này.
Chẳng kịp nghĩ có phải đây là khổ nhục kế không, Nhạc Yên Nhi đã vội nhịn đau bước tới, nắm tay hắn.
Lòng bàn tay hắn rất lạnh, còn ướt nhẹp mồ hôi nữa.
Ngón tay Dạ Đình Sâm cứng ngắc, cô phải dùng sức mới nắm chặt được.
– Điện thoại của anh đâu?
– Để trên xe.
– Đi được không?
Cô lo lắng hỏi.
– Xin lỗi.
Nhạc Yên Nhi biết chứng sợ hãi bị giam cầm, đây là bệnh tâm lý do quá khứ tạo thành, cô không biết hắn bị từ lúc nào nhưng Dạ Đình Sâm quả thực đã trải qua thời niên thiếu đau khổ, có lẽ vì vậy nên bệnh mới kéo dài tới nay.
– Anh mắc bệnh này từ khi nào?
Dạ Đình Sâm yên lặng một lát mới nói:
– Ở nhà William, về sau do nó mà anh không hoàn thành nhiệm vụ, rút lui khỏi tổ chức.
Nhạc Yên Nhi đau lòng.
Dạ Đình Sâm gia nhập tổ chức khi mới mười mấy tuổi, mỗi ngày phải nhìn nhiều máu và những việc u ám, chẳng biết hắn đã phải chịu áp lực đến đâu.
Cô sợ hắn còn bệnh khác nên sờ trán hắn, thấy hơi nóng.
Cô vội ôm hắn, khẽ vỗ sau lưng hắn, dịu dàng nói:
– Đừng sợ đừng sợ, có em ở đây rồi. Chuyện năm xưa qua rồi, bây giờ chỉ là tác dụng tâm lý thôi, đừng nghĩ nữa sẽ ổn hơn. Anh nghĩ chuyện vui xem nào, hoặc chúng ta nói chuyện để chuyển lực chú ý của anh đi, đừng để ý phản ứng cơ thể quá, đừng cứng người lại như vậy, cũng không đổ mồ hôi nữa.
Cô chẳng biết mình đang nói gì, chỉ biết cô muốn hắn thả lỏng, đừng nghĩ gì nữa.
Cô như đứa trẻ đang cuống quýt, liên tục an ủi hắn.
Dạ Đình Sâm cảm thấy ấm áp, những hồi ức đáng sợ dường như tiêu tán nhiều.
Trước kia, hắn không bao giờ nhìn được trong bóng tối nhưng bây giờ đã thấy được Nhạc Yên Nhi.
Khuôn mặt nhỏ như bàn tay, ngũ quan thanh tú rung động lòng người.
Không nghĩ gì, hắn hôn cô, ngăn lại những lời cô nói.
Nhạc Yên Nhi cuống chết đi được, cô cũng sợ tối mà còn phải giả vờ bình tĩnh, trấn an Dạ Đình Sâm.
Cô sợ hắn gặp bất trắc, mình sẽ hối hận cả đời.
Chẳng ngờ lúc này rồi mà hắn còn tâm tư hôn mình.
Nụ hôn dần sâu hơn.
Cô không thở nổi, thân thể nho nhỏ dựa vào ngực hắn, thấy toàn thân hắn khi nãy lạnh buốt mà giờ đã ấm lại, ngón tay cũng linh hoạt hơn, còn có thể đặt ra sau lưng cô, luồn vào tóc cô.
Hôn môi có hiệu quả trị liệu này nữa ư? Nhạc Yên Nhi không hiểu hắn có thực sự sợ hay không. Rõ ràng còn đang sốt mà?
Cô thất thần đến quên thở, cuối cùng cô choáng váng vì thiếu dưỡng khí, Dạ Đình Sâm phải thả lỏng ra, cô liên tục thở hổn hển.
Hắn nhíu mày, búng trán cô, giận dữ nói:
– Không tập trung, nghĩ gì đấy?
– Anh hết bệnh rồi?
Cô kinh ngạc.
– Em bảo anh làm việc khác để phân tâm mà? Cách rất hay.
– Ôi.
Nhạc Yên Nhi không phản bác được, lý do quỷ gì không biết.
– Em thấy anh rõ là giả vờ, làm em sợ chết khiếp, đồ lừa đảo!
Hắn có thể nói có thể hôn, đâu giống người có bệnh.
Cô tức giận định đi, Dạ Đình Sâm lại lên tiếng.
– Anh không thể đuổi theo đâu, nếu em đi, chỉ có mình anh ở lại trong bóng tối thôi.
Nhạc Yên Nhi khựng lại.
– Vậy nên em muốn rời khỏi thật à?
Hắn hỏi.
Thật sự muốn để hắn ở lại một mình trong bóng tối ư?
Sao cô làm nổi?
Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi giận dữ nói:
– Chìa khóa xe đâu? Em đi lấy điện thoại, dù gì cũng phải ra ngoài.
– Đừng bỏ lại anh mà.
Năm chữ ngắn ngủi lại mang theo biết bao yếu đuối.
Trái tim Nhạc Yên Nhi mềm nhũn, cô bất đắc dĩ nói:
– Được rồi, vậy ở đây.
Trong bóng tối, cô không thấy hắn đang nở nụ cười ranh mãnh. Trần Lạc nói phải, khổ nhục kế xem ra hữu dụng. Hơn nữa hắn không nói sai, chỉ khuếch đại sự thật thôi, đúng là hắn không bước nổi nhưng triệu chứng không nặng như vậy.
Hai người ngồi xuống.
– Sốt à?
– Em sờ là biết mà.
Nhạc Yên Nhi bĩu môi, miễn cưỡng vươn tay. Trán hắn còn hơi nóng nên tính là sốt nhẹ, không quá nghiêm trọng.
Cô lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán hắn.
– Chờ chút, có lẽ mất điện tạm thời thôi.
– Vậy anh hi vọng có thể mất điện lâu, như thế thời gian bên em cũng lâu hơn.
Dạ Đình Sâm chân thành hi vọng, hắn vươn tay, ôm cô vào lòng.
Nhạc Yên Nhi không vui:
– Anh mà giống người bệnh à?
– Giống đàn ông thì không tốt hả?
Hắn chầm chậm nói.
Cô không biết tiệm đứt cầu dao hay cả đường mất điện nhưng chẳng thể ra xem, chỉ đành ngồi đây chờ.
Thời gian dần trôi, cô dần thấy bối rối.
Ngực hắn rất ấm, cô bắt đầu quyến luyến nhưng nhớ tới hai người còn cãi nhau, nếu cứ dựa vào thế này thì thật mất mặt.
Vãn Vãn nói phải, đàn ông cần bài học nếu không sau này sẽ càng ngày càng quá đáng.
Vậy nên cô thà bị lạnh cũng tự ôm lấy đầu gối chứ không lại gần hắn, nhất định giữ vững khoảng cách với hắn.
Bộ dáng quật cường này dù Dạ Đình Sâm không thấy nhưng cũng tưởng tượng được, chắc chắn cô đang phồng má tức giận.
Hắn khẽ lắc đầu, không thể cứng rắn nổi. Chẳng biết nhà khác khi vợ chồng mâu thuẫn sẽ giải quyết thế nào, nhưng bảo hắn bỏ mặc vợ thì hắn không làm được.
Hắn thà hạ mình cũng không muốn bị vợ mặc kệ.
Bàn tay hắn kéo cô vào lòng, Nhạc Yên Nhi giật mình, bàn tay cố gắng chống trên ngực hắn, dường như rất sợ tiếp xúc với hắn.
Sao thế?
Sợ mình động lòng, không khống chế được?
– Muốn dựa còn cố nhịn làm gì?
Hắn hỏi.
– Ai nói em muốn dựa, anh đừng nằm mơ! Em sống rất tốt, đã mạnh mẽ hơn rồi, đừng xem thường em!