Molly thấy đây chẳng phải chuyện to tát gì, Anjoye cũng không phải là kẻ tàn bạo không biết đạo lý, chỉ là ướt quần áo, thay một bộ khác là được.
Cô vỗ lên bả vai Wilson, an ủi ông:
– Thiếu gia nhà ông là một người tốt, sẽ không vì chuyện nhỏ như thế này mà phạt ông đâu, không tin ông nhìn này!
Nói xong, cô hứng lấy nước máy rồi hất lên mặt anh.
Cho dù anh đã nhanh chóng tránh ra nhưng vẫn bị ướt.
– Molly!
Anh nhíu chặt mày lại, gằn tên của cô.
– Tôi đây, gọi tên tôi tình cảm như thế làm gì, chẳng lẽ chú đã yêu tôi rồi à?
Nghe thấy mấy lời không biết xấu hổ này, Anjoye nheo mắt lại rồi hất thẳng nước trong bồn vào người cô, Molly ướt như chuột lột, trông rất thảm hại.
– Chú… chú chẳng ga lăng tí nào, tôi là một cô gái…
Không ngờ cô còn chưa nói xong, Anjoye đã học theo dáng vẻ của cô lúc nãy, vẩy nước lên mặt cô.
– Tôi liều mạng với chú, chú là đồ khốn!
Molly hét lên rồi đuổi theo Anjoye.
Wilson vẫn luôn đứng ở bên cạnh, không biết nên khuyên ai, chỉ có thể xoay tới xoay lui.
– Ai ya, bác sĩ Molly à, đừng hất nữa! Nhà bếp toàn là nước cả rồi, lát nữa làm sao mà nấu ăn được! Ai ya! Thiếu gia, sao cậu có thể đùa như thế, nếu như bị người khác nhìn thấy thì không tốt đâu. Bác sĩ Molly, dừng tay đi, Nhị thiếu cậu ấy… Ai ya, Nhị thiếu sao cậu cũng ra tay thế?
Lúc đầu ông còn khuyên nhưng sau đó thì nói thẳng luôn:
– Nhị thiếu cậu đánh trả đi, đường đường bậc nam nhi sao có thể để một cô gái áp chế chứ? Bác sĩ Molly, mau nhận thua đi mà! Cô không thắng nổi cậu ấy đâu, Nhị thiếu thông minh hơn người!
– …
Loading…Cuối cùng Molly quả thật không thể chịu được nữa, phẫn nộ nói:
– Không chơi nữa! Không chơi nữa! Bên chú có tận hai người, hai người đàn ông đi bắt nạt một cô gái yếu ớt như tôi, thật sự là quá vô sỉ!
Anjoye ung dung khoanh hai tay trước ngực, nhìn Molly thảm hại như thế thì nhịn không được phì cười.
– Ông ấy cũng đâu có giúp tôi, hơn nữa là cô khiêu khích tôi trước, đừng không biết lý lẽ thế.
– Chú đã từng nhìn thấy đứa con gái nào nói lý lẽ chưa?
Molly chống eo, tức giận đỏ bừng mặt.
Gương mặt thanh tú đỏ hồng, thân hình lả lướt lung linh.
Cả người cô ướt đẫm, thậm chí còn có thể nhìn thấy hình dáng nội y bên trong.
Yết hầu của người đàn ông đó cuộn lên, ánh mắt sâu thẳm.
Anjoye nhíu mày lại, nhớ ra Wilson vẫn còn ở đây, anh lập tức lấy khăn bông từ trên tủ xuống đưa cho cô, nhẹ giọng nói:
– Đừng làm loạn nữa, đi thay quần áo đi đã.
Lúc này Molly mới nhận ra hoàn cảnh hiện tại, mặt cô đỏ bừng lên, vội vàng nắm chặt khăn lông rồi đi ra khỏi bếp.
Nhưng mới đi được hai bước cô đã thấy có một người đang đứng trong phòng khách.
Là Hunt.
Không biết anh đã đến bao lâu, nhìn bao lâu, chỉ có điều sắc mặt anh trầm xuống, dù đứng cách xa cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng của anh.
– Hunt?
Cô dừng bươc, kinh ngạc nhìn anh.
– Qua đây.
Người đàn ông đó hờ hững nói, Molly không hề do dự, ngoan ngoãn tiến lên.
Hunt cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô rồi nắm lấy tay cô, nhìn Anjoye đi từ trong bếp ra, anh nói:
– Tôi đến đón cô ấy về nhà.
Anjoye không để ý đến Hunt mà nhìn lại cô với ánh mắt nghi ngờ.
Lúc này cô mới nhớ ra mình còn chưa nói với Anjoye chuyện buổi tối không ở lại đây.
– Buổi… buổi tối tôi phải về, Hunt… chúng ta về nhà ăn cơm à?
– Ừm, tôi đã nấu cơm xong rồi.
Hunt nhìn thằng vào Anjoye, tuy giọng điệu bình thản nhưng người thông minh như Anjoye vẫn nhận ra trong giọng nói của anh ta có vẻ đối địch.
Anh ta không muốn để Molly ở lại đây ăn cơm.
Bọn họ không phải thầy trò đơn thuần sao? Lại còn phải đến đón nhau rồi cùng ăn cơm tối nữa ư?
Lúc này Anjoye mới phát hiện ra cho đến nay mình vẫn chưa điều tra quan hệ giữa cô và Hunt, nhìn họ giống như thầy trò nhưng cũng có vẻ không phải như thế.
Molly ngại ngùng nhìn Anjoye, nói:
– Tối tôi không thể ăn cơm ở đây, anh phải nhớ ăn bữa ăn dinh dưỡng, ăn xong phải vận động để tiêu thực, có biết không.
Anjoye gật đầu, chỉ nhìn lướt qua cô, ánh mắt không dừng lại trên người cô quá lâu.
Wilson đi từ trong bếp ra, nói với giọng luyến tiếc:
– Cô Molly phải đi về à? Hay là hai người ở lại đây ăn tối đi, ăn xong rồi về!
– Không cần đâu, Nhị thiếu xin dừng bước, tôi đưa Molly về trước.
Nói xong liền dắt tay cô, xoay người rời đi.
Anh ta nắm tay cô một cách vô cùng tự nhiên, hai bàn tay nắm chặt nhau kia đâm sâu vào mắt Anjoye.
Tuy hai người đã đi từ lâu rồi nhưng Anjoye vẫn giữ đứng yên bất động ở chỗ cũ, Wilson không nhịn được nhắc nhở:
– Thiếu gia, cô Molly và bác sĩ Hunt về rồi.
– Chuẩn bị dọn cơm đi.
Anh dặn dò, chỉ có điều không đi vào nhà bếp.
Bởi vì cô rời đi nên căn nhà này trở nên lạnh lẽo hơn nhiều.
Nếu như theo tính cách trước đây của anh, hoặc là anh bỏ bữa luôn, hoặc là tùy vào tâm trạng.
Nhưng bỗng nhớ lại câu “ăn cơm tử tế” của Molly, anh không nỡ phụ tâm ý của cô nên đành làm một bệnh nhân ngoan ngoãn vậy.
Wilson nghe thế thì mỉm cười vui vẻ.
Ông đang định đi vào lại nghe thấy anh nói:
– Ăn cơm xong thì đi dạo cùng tôi.
– Được ạ, thiếu gia.
…
Mà lúc này ở trên xe, Hunt không nói tiếng nào, hơn nữa còn bật điều hòa.
Đêm hè mát mẻ không nóng không lạnh, chỉ cần hạ cửa kính xuống thì hoàn toàn không cảm thấy nóng, nhưng không ngờ anh lại còn bật điều hòa.
Trên người cô ướt sũng, cho dù có mặc áo khoác của anh cũng không thể chống lại cái lạnh, cô rét run cầm cập.
– Hunt… có thể tắt điều hòa đi không, em lạnh quá…
Cô nói với giọng đáng thương.
Nhưng Hunt không hề quan tâm, làm như không nghe thấy, hơn nữa còn tăng tốc độ lên, chiếc xe phóng đi như bay, cảnh vật hai bên vụt qua ào ào.
Cuối cùng, anh bỗng thắng xe, chiếc xe đột ngột dừng lại!
Molly không kịp đề phóng, tuy rằng trên người có dây an toàn theo quán tính cô bổ nhào về đằng trước.
Cô còn chưa ngồi thẳng lại thì đã bị Hunt túm chặt tay.
– Em có biết là mình đang làm gì không?
Hunt lạnh giọng nói, giọng nói của anh lạnh như băng.
– Em…
– Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, em không được vận động kịch liệt, thế mà em còn đuổi nhau với người ta nữa, em không quan tâm đến tính mạng của mình sao?
Hunt nói, giọng anh trầm thấp đến mức đáng sợ.
– Em… em vẫn luôn uống thuốc, sức khỏe của em rất tốt, không xuất hiện bất cứ biểu hiện bệnh trạng bất thường nào.
Cô vội vàng giải thích, tuy rằng tim đập nhanh nhưng cô không hề cảm thấy có chỗ nào không khỏe.
Cô nhìn Hunt với ánh mắt sợ hãi, vì trước giờ cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận như thế của anh bao giờ.
Trong đôi mắt xanh thẫm ấy ẩn chứa sự rét lạnh vô tận.
Hunt là một người rất ít khi tức giận, bình thường chỉ khi có người nào đó kê đơn sai hay phạm sai lầm khi phẫu thuật thì anh mới nổi giận, trước giờ anh luôn rất khoan dung với cô.
Nhưng lần này, anh thật sự tức giận rồi.