Bạch Kính Thần nhận ra cô không vui nên nắm lấy tay cô.
– Nếu em thích thì chúng ta mua nhà ở cạnh biển, ngày ngày xem mặt trời mọc rồi mặt trời lặn.
– Không cần, cảm ơn anh đã làm mọi thứ vì em, hồi ức đẹp chỉ một lần là đủ, nhiều quá sẽ mất đi giá trị.
– Anh sẽ cho em rất nhiều hồi ức đẹp, không chì là ở trên biển đâu, tin anh đi.
Anh siết chặt bàn tay cô, nhìn cô thật sâu rồi nói ra lời hứa.
Vẻ nghiêm túc của anh thật sự khiến người ta rung động.
Trước đây, anh rất kiêu ngạo, không bị trói buộc, luôn cười nói làm người ta có cảm giác tùy tiện, nhưng lại không nỡ từ chối anh.
Anh có sức hấp dẫn như vậy đấy.
Biết đó chỉ là lời ong bướm, biết mình chỉ là một mục tiêu của anh nhưng ai cũng tình nguyện đắm chìm.
Lời anh đùa giỡn đã thế huống chi những lời chân thành từ đáy lòng thế này.
Dư San San đã đắm chìm.
Đời này có Bạch Kính Thần ở bên thì dù chết đi ngay bây giờ, có lẽ cô cũng không còn gì tiếc nuối.
– Bạch Kính Thần, em yêu anh.
Dường như cô chưa bao giờ nghiêm túc nói hai tiếng “yêu anh”, họ đã bên nhau như thói quen, không ai có thể rời bỏ ai nhưng bày tỏ thế này thì lại là lần đầu của cô.
Loading…– Rất rất yêu anh, trước kia em luôn thấy mình vô tâm, dù rời khỏi ai cũng vẫn sống tốt, nhưng với anh lại khác. Rời khỏi anh, em luôn thấy tim mình trống rỗng, cũng không tìm thấy thứ gì lấp đầy lại được. Lời này hơi muộn nhưng em vẫn cứ nói thôi.
– Nghe được em thật lòng một lần quả rất khó, đúng là phúc ba đời của anh!
Tay họ đan xen, cô cảm thấy mình có sức mạnh vô biên để đối mặt với những chuyện bực mình kia.
Chỉ cần Bạch Kính Thần ở bên, cô sẽ có dũng khí không buông bỏ mình.
Thuyền cập bờ, Dư San San không tiếc nuối, mặt trời hạnh phúc phải do hai người cùng đi tìm.
Buổi sáng, cô đi làm nhưng như biến thành người khác, khuôn mặt luôn tươi tắn và tự tin.
Trên đường có rất nhiều người chào hỏi cô, ai cũng hỏi có phải dạo này cô gặp chuyện vui không.
Giấc mơ đẹp trên du thuyền đã qua, cô vẫn phải tập trung vào công việc.
Khi cô dùng dự án lần này để nói chuyện hợp tác với hãng thời trang nam, nhà thiết kế của họ cảm thấy rất hứng thú, sau hai ngày bàn luận, đôi bên đã quyết định hợp tác.
Chủ đề mới làm cô đau đầu vài ngày đã có kết quả hoàn mỹ.
Những ngày tiếp theo, cô và các nhân viên trong ban biên tập phải dốc sức làm việc. Dư San San tự làm, cấp dưới viết ra những gì cô cũng đều thẩm định lại một lượt, ngoài ra, cô còn tự tới bộ phận thiết kế của đối tác để thảo luận ý tưởng. Thậm chí, ngay cả chủ đề mỗi kỳ, cô cũng dốc hết tâm sức để viết bài.
Để hoàn thành những việc này, tư liệu của ban biên tập gần như bị Dư San San quần nát. Đây chắc canh sẽ là một chủ đề thú vị và có chiều sâu, phù hợp với đối tượng là phụ nữ trưởng thành.
Cô vội vàng làm việc, chuyện hôn lễ do Nhạc Yên Nhi chuẩn bị, có vẻ mọi chuyện đều thuận lợi.
Đổng Tuệ và Dư Thành Quốc tìm gặp Dư San San hai lần nhưng đều bị cô từ chối, dù gì cô cũng đã tách khẩu, thủ tục xong xuôi rồi, trong người cũng chẳng còn đồng nào, họ không thể lừa cô thêm thứ gì được nữa.
Có người nhà như vậy cô cũng đành nhận mệnh, nhưng cô không chịu thua.
Buổi tối, Nhạc Yên Nhi gọi cho Dư San San nói rằng địa điểm tổ chức hôn lễ đã chọn xong, sẽ là một nhà thờ Thiên Chúa giáo.
Dư San San không quá quan tâm hôn lễ là theo kiểu truyền thống hay châu Âu chỉ cần có Bạch Kính Thần bên cạnh là được rồi.
Quyết định xong địa điểm, việc tiếp theo là áo cưới.
Đây là hôn lễ của cô nên không thể qua loa, Dư San San liên tục đọc những tạp chí trong vài năm gần đây, nhìn những bộ váy cưới trắng kia, cô luôn bất giác mỉm cười.
Cô không tưởng tượng nổi cảnh mình sẽ mặc váy cưới trắng tinh rồi đứng trước mặt Bạch Kính Thần sẽ thế nào.
Hẳn là rất đẹp.
Cảnh tượng suốt đời khó quên.
Ngay lúc cô thất thì thì có người nhấn chuông cửa. Phải mất mấy tiếng chuông, cô mới bừng tỉnh.
Bạch Nhược Mai đứng ngoài cửa cùng cậu con trai cưng ba tuổi đang học lớp mẫu giáo bé.
Dư San San mở cửa, Bạch Nhược Mai dắt Lâm Hoan vào.
– Đang nghĩ gì mà chăm chú thế? Hoan Hoan gõ cửa lâu rồi, cứ hỏi là sao dì San San không để ý tới con, nó đau lòng sắp chết rồi đấy! Hoan Hoan, mau qua hỏi xem dì đang nghĩ gì đi!
Lâm Hoan là một đứa bé rất ngoan với khuôn mặt tròn xoe, nó làm Dư San San nhớ tới quả nhân sâm trong Tây Du Ký.
Lâm Hoan buông tay Bạch Nhược Mai ra rồi tới trước mặt Dư San San, nắm lấy tay cô, đôi mắt to tròn nghiêm túc nhìn cô, hỏi:
– Dì ơi, dì đang nghĩ gì mà lại không để ý tới Hoan Hoan? Hoan Hoan buồn quá đi!
Nó bĩu môi ra vẻ đau lòng làm trái tim Dư San San mềm nhũn.
Cô đặt Hoan Hoan lên chân, cầm bánh kẹo trên bàn tới cho nó chọn.
Thằng nhóc khẽ ngậm kẹo mút rồi trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
– Dì không để ý, mong Hoan Hoan tha lỗi cho dì.
Hoan Hoan chớp mắt, nó nhìn chằm chằm vào mây cái kẹo mút còn lại, vươn tay ra.
Dư San San đành đưa cho nó:
– Tha thứ không?
– Tha thứ, moa moa!
Nó chu miệng ra rồi hôn lên miệng Dư San San một cái.
Vị hoa quả ngọt ngào.
– Miệng dì ngọt thật.
– Nhóc con đã biết nói mấy lời này rồi!
– Là kẹo màu đỏ ấy, vị dâu!
Thằng nhóc lém lỉnh.
– Nó nói miệng cậu đỏ đấy.
Bạch Nhược Mai cười đi tới, thấy ảnh áo cưới bày trên bàn thì ngạc nhiên:
– Trước giờ cậu vẫn không xem mấy thứ này mà? Sao, muốn kết hôn hả? Nghe Lâm Đông Lục bảo cậu với Bạch Kính Thần quay lại rồi, nên hai người muốn ở bên nhau à?
– Ừ, có quyết định đó nhưng tớ chưa nói cho anh ấy nghe, muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.
Dư San San không giấu giếm vì Bạch Nhược Mai cũng là bạn cô. Từ sau khi bị bệnh, Bạch Nhược Mai luôn coi cô là bạn thân, đối xử với cô rất tốt, cô cũng nên hồi báo mới phải.
Cô ta tỏ ra rất ngạc nhiên nhưng mau chóng bình tĩnh lại, vui vẻ nói:
– Thật à? Thê thì tốt quá, hồi trước tớ còn bảo với Đông Lục là nếu cậu kết hôn thì tớ phải chuẩn bị quà gì, xem ra phải tranh thủ thôi! Thế bao giờ thì kết hôn vậy?
– Chưa xác định nữa, tớ đang chuẩn bị, áo cưới còn chưa chọn xong đây này.
Dư San San buồn rầu đáp.