Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Đình Sâm cũng bước tới, thấy cảnh này nên hỏi:

– Sao thế?

– Đóng cửa sớm rồi mới khách quen đi uống gì đó, anh muốn đi cùng không?

– Có chứ.

Vì có Dạ Đình Sâm nên không cần cô phải bỏ tiền, cả đoàn người đến một quán cafe gần đó rồi gọi hơn ba mươi cốc nước, lại còn kèm cả bánh ngọt. Oder xong thì đến lượt Dạ Đình Sâm thanh toán.

Mọi người khen ngợi không dứt lời.

Đàn ông quẹt thẻ thanh toán là đẹp trai nhất, hơn nữa còn là thẻ đen không hạn mức, vừa lấy ra đã làm điên đảo một đám người.

Nhân viên thu ngân cầm máy pos, đây cũng là lần đầu được quẹt thẻ đen thế này, thu ngân có cảm giác mình gặp được đại thần trong truyền thuyết rồi, đến ngón tay cũng run lên vì hưng phấn.

Nhạc Yên Nhi đứng bên cạnh thấy hắn nhập mật mã thế mà lại là sinh nhật của cô.

Trong lòng cô thấy rất ấm áp.

Quán cafe rộng lớn đã bị đám học sinh chiếm lĩnh, có nam có nữ.

Mấy cô bé đến cửa hàng lúc chạng vạng kéo nhau lại chỗ họ rồi cười nói:

– Unni oppa, hai người hào phóng thật đó! Unni tìm được người đàn ông như oppa đúng là hạnh phúc quá! Chỉ tội cho thầy Thành của bọn em chẳng có hi vọng gì thôi. Unni à, trà sữa thầy em mua uống có ngon không chị?

Hả…

Tim Nhạc Yên Nhi nhảy lên một cái, theo bản năng nhìn Dạ Đình Sâm đứng bên cạnh.

Thấy đôi mắt phượng của hắn nheo lại, màu đen quỷ dị trào ra.

Cô nuốt nước miếng đánh ực một cái, vội vàng đáp:

Loading…

– Mấy đứa về mau đi, cũng muộn rồi đấy.

– Có chuyện gì thế? Thầy mấy đứa còn mang trà sữa đến cho cô ấy cơ à?

– Đúng rồi ạ, thầy hay đến mua hàng lắm, lần nào đến cũng xách theo bữa sáng nữa ấy!

– Cô ấy có ăn không?

– Cái này thì bọn em không biết.

Nghe thế Nhạc Yên Nhi mới bĩnh tĩnh lại, nhưng đột nhiên một người lại giơ cao tay lên rồi nói:

– Ăn ăn, lúc sáng em đi xe bus ngang qua cửa hàng có thấy!

– À, thế hả! Em ăn bữa sáng người khác mua, lại còn uống trà sữa người ta đưa?

– …

Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm, tươi cười cứng đờ trên miệng, cô lí nhí đáp:

– Chuyện đó… Không phải thật đâu, mấy đứa nó nhìn lầm thôi mà.

– Thật sao?

Dạ Đình Sâm híp mắt:

– Nhớ sáng hôm đó anh nói gì không? Anh đồng ý cho em thời gian suy nghĩ nhưng cũng không phải để em trèo tường!

– Trèo tường…

Suýt nữa thì Nhạc Yên Nhi cắn phải lưỡi mình:

– Không… không nghiêm trọng thế đâu…

Rõ ràng hai người còn đang cãi nhau, rõ ràng cô đang chiếm phần thắng, nhưng là đối mặt với cơn giận của người nào đó cô lại không có tiết tháo mà cúi đầu chịu thua.

Cô hiểu tính Dạ Đình Sâm, rất dung túng, rất chiều cô, nhưng nếu đối mặt với chuyện có người theo đuổi thì sẽ không nuông chiều gì nữa hết!

Hắn nắm chặt cổ tay cô, không dùng nhiều sức nhưng thái độ vẫn rất cứng rắn, lại còn kéo thẳng cô ra cửa.

– Unni oppa, hai người đi đâu thế?

– Giải quyết chuyện gia đình!

– Dạ Đình Sâm! Em không làm gì có lỗi với anh hết, thế nên anh không có quyền tức giận với em! Hơn nữa em còn đang cãi nhau với anh đấy, anh đừng có chọc tức em, nếu không…

Cô bị kéo một mạch ra ngoài, đã qua chín rưỡi tối nên ngoài đường đã không còn ai đi lại.

Hắn đè cô vào tường, dùng một tay đã dễ dàng chặn cô lại.

– Nếu không thì sao?

Hơi thở của Dạ Đình Sâm có chút dồn dập, giống như đang chịu đựng điều gì đó.

Hắn híp mắt, trong con ngươi màu đen so với bóng tối còn đáng sợ hơn tràn ra, vây chặt lấy cô, vừa yên ắng nhưng lại vừa mạnh mẽ.

Hắn giận thật rồi.

Nhạc Yên Nhi nuốt nước miếng, kiên cường đối đầu. Cô nhìn thẳng Dạ Đình Sâm mà không hề tỏ ra sợ hãi rồi lên tiếng:

– Dù gì em cũng chỉ là ăn chút đồ thôi mà, chẳng giết người hay đốt nhà gì hết, anh cần làm quá thế không?

– Hừ, anh thừa nhận mình ghen, được chưa?

Dạ Đình Sâm nói thẳng.

– Gì cơ?

Ghen á?

Thật hay đùa thế?

Nhưng chưa đợi cô nghĩ kỹ thì đôi môi mỏng của Dạ Đình Sâm đã lại gần, dùng sức hôn mạnh lên môi cô.

Hơi thở của cô cũng bị xáo trộn, mũi ngửi được đều là hương vị của người đàn ông này, nhẹ bẫng, không quá nồng, giống như khi tuyết hòa tan để lại cảm giác man mát vậy.

Vì hôn rất mãnh liệt nên cô không kịp thở, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng cả lên.

Thật lâu sau họ mới tách ra.

Nhạc Yên Nhi há to miệng, giống như cá mắc cạn, vội vã hít vào từng luồng khí mới mẻ.

Cô giận dữ trừng hắn, gắt lên:

– Anh làm gì thế?

– Giờ anh chỉ muốn hôn em!

Nói xong hắn cũng lần thứ hai tiến đến, nhưng không bá đạo như trước mà để cho cô có khoảng trống để thở.

Dịu dàng trải qua nhưng lại dài lâu tinh tế, cô như được nếm vị bơ, trong lòng đã ngọt vô cùng. Lại như được ăn quả lạnh, vừa mềm vừa thích.

Đầu cô không kịp suy nghĩ gì hết, hoàn toàn rơi vào đòn tấn công dịu dàng của hắn.

Môi hắn chậm rãi rời đi.

Hôn lên lông mày, đôi mắt, lông mi, cái mũi, cuối cùng hạ xuống trán, rồi ôm cô thật chặt.

– Em khiến anh lo lắm, rõ ràng em ở đây nhưng anh luôn sợ hãi sẽ có lúc em biến mất trước mắt anh.

Thế nên đừng là gì khiến anh lo lắng nữa, nếu không tim anh đau đớn lắm.

Nhạc Yên Nhi run lên, chỉ vì câu này của hắn.

Thì ra người luôn ở trên cao như Dạ Đình Sâm cũng sẽ có lúc thấy không an tâm, cô mới chỉ ăn đồ của người khác đưa mà hắn đã khổ sở đến vậy rồi!

Trái tim cô mềm hết cả lại.

Đôi tay buông bên hông nhẹ nhàng giơ lên, đặt lên lưng hắn rồi khẽ vỗ:

– Dạ Đình Sâm, đây chính là khác biệt giữa chúng ta, không phải ai cũng có khí thế khiến người lạ không dám tới gần. Anh có thực lực và địa vị nên người khác sẽ sợ hãi. Còn em chẳng có gì hết, người khác tốt với em thì em sẽ đáp lại. Người ta không tốt em cũng không muốn trả đũa mà chỉ nhẹ nhàng cho qua là xong. Cách sống của anh em không học được, anh cũng không học để như em được, nhưng anh phải biết rằng bản thân nên tin tưởng ở em.

Em sẽ cười với người đàn ông khác, cũng có thể thân thiết với họ, nhưng em sẽ không yêu họ, cũng không hề có tình cảm trai gái gì hết. Dù có cãi nhau với anh, không ngừng hoài nghi về mối quan hệ của chúng ta, nhưng em dám đảm bảo mình vẫn yêu anh, yêu đến mức trong tim không thể chứa nổi một hạt cát, càng không nói đủ rộng để có thêm một người.

Nghe thế cái ôm của Dạ Đình Sâm lại siết chặt hơn một chút.

– Có em chính là may mắn tu ba kiếp mới được.

– Thế nếu mất em thì sao?

– Anh sẽ không để mất em.

Hắn nói rõ ràng mạch lạc, giọng nói mạnh mẽ vang dội bên tai cô như tuyên thệ.

– Anh sẽ không để mất em, anh không chấp nhận điều đó. Anh cũng sẽ không để em yêu ai khác, càng không cho ai cơ hội đó.

– Thật ra em cũng không biết chính mình đã tha thứ cho anh hay vẫn đang oán hận bản thân mình. Chỉ là em không muốn phải đối mặt, thế nên…

Thế nên mới đối xử với hắn lúc lạnh lúc nóng, thế nên mới thấy áy náy một cách khó hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK