Vì có liên quan đến nghề nghiệp nên đây đã trở thành thói quen của Nhạc Yên Nhi mỗi khi mở máy tính hoặc điện thoại, dù giờ cô không ở thành phố A nhưng vẫn rất quan tâm tới giới showbiz tại đó.
Nhưng cô lại phát hiện ra gần đây thành phố A rất thanh bình, đến đầu đề các bài báo cũng đều rất nhẹ nhàng.
Lúc cô nhập mật mã vào web lại được báo sai, cô rất nghi hoặc, cứ nghĩ mình nhớ nhầm? Sao lại thế nhỉ…
Lúc Nhạc Yên Nhi vò đầu bứt tóc nhớ pass thì có người đã thấy toàn bộ cảnh này.
Nửa tiếng sau Trần Lạc đã có mặt trong thư phòng, nhìn người đàn ông lạnh lùng đối diện, cậu ngập ngừng thưa:
– Phu nhân không hề nghi ngờ.
Dạ Đình Sâm nghe thế cũng không tỏ vẻ gì, sắc mặt vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng trong con ngươi đã thêm vài phần tăm tối.
Hắn nhìn chằm chằm chiếc laptop trước mặt mình.
“Giá Cổ Phiếu Bất Động Sản Quảng Thịnh Bỗng Giảm Mạnh, Có Người Cho Rằng Vì Thay Đổi Người Lãnh Đạo Đột Ngột!”
Tiêu đề dài dòng được nhấn mạnh cực kỳ bắt mắt.
Trần Lạc thấy hắn không nói năng gì, chần chừ mãi mới mở miệng:
– Chủ tịch, ngài giấu phu nhân chuyện này nếu về sau để cô ấy biết được, thì hậu quả…
Cậu ta dù chưa nói thẳng ra nhưng chắc chắn Dạ Đình Sâm cũng đã hiểu.
– Ra ngoài đi.
Giọng hắn lạnh đến đáng sợ, như thể đã được băng tuyết thấm vào vậy.
Trần Lạc thầm thở dài, nhưng cũng không dám nói gì nữa, lẳng lặng rời đi.
Trong phòng lập tức lại rơi vào yên tĩnh.
– Lâm Viễn Đường…
Giọng nói cất lên lạnh như băng ngàn năm, cất chứa hận ý mãnh liệt.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, Nhạc Yên Nhi ngoài việc không thể chơi di động thì những thứ khác không bị ngăn cấm nữa. Vết thương của cô cũng đã dần khép miệng, Dạ Đình Sâm đã lại bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.
Đợi lúc Nhạc Yên Nhi khỏe hẳn cũng đã sang tháng mười, điện thoại di động của cô cũng trở về, việc đầu tiên cô làm là gọi cho Lâm Đông Lục, muốn hỏi thăm tình hình gần đây của anh ta. Nhưng lạ là gọi mãi cũng không có ai nghe máy, gọi cho Hank cũng tương tự.
Trần Lạc lái xe đưa Nhạc Yên Nhi đến bệnh viện Lâm Đông Lục điều trị, nhưng anh đã ra viện từ lâu, cũng không nhắn lại gì.
Đã về…
Cô thấy rất lo, chỉ mong là họ đã bình an về nước nếu không cô không tài nào yên lòng được.
Hai tháng này Nhạc Yên Nhi rất rảnh rỗi nên lôi Arthur với Minh Tinh Tinh ra cùng học tiếng Pháp, cô vẫn nhớ lúc trước vì mình không nói được tiếng Pháp mà đã từng bị ức hiếp thế nào.
Nhưng học được mấy buổi thì Nhạc Yên Nhi phải đối mặt với tình huống chỉ số thông minh liên tiếp bị khinh bỉ.
– Không được, nói chuyện với chị đúng là làm ảnh hưởng tới IQ quý tộc của em!
Arthur vênh mặt nói thế.
Nhạc Yên Nhi bĩu môi, quay sang phía Minh Tinh Tinh.
Thằng nhóc buồn bã bảo:
– Chị ơi, không phải là em không muốn giúp đâu, nhưng mà chị nói chuyện kinh lắm ấy. Em dù không thông mình bằng Arthur nhưng cũng không chịu nổi nữa rồi.
– Không phải chỉ có IQ là mi không bằng ta đâu.
Arthur nghe được nhóc mập nói lập tức đính chính ngay, không phải nó kiêu ngạo mà đó chính là sự thật.
Minh Tinh Tinh chỉ có thể âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Arthur chứ ngoài mặt không dám để lộ mảy may, lại còn lên tiếng nịnh bợ:
– Chủ nhân nói đúng quá ạ!
Nhạc Yên Nhi nhìn hai đứa nhóc, cười tủm tỉm đề nghị:
– Thế nào thì các em mới giúp chị đây, chị có thể cho các em thứ tốt đấy.
– Thiếu gia đây chẳng thiếu cái gì cả.
Arthur thản nhiên đáp, hệt như vương tử cao quý làm người ta vừa yêu vừa hận.
Lúc này Minh Tinh Tinh lại nở nụ cười gian xảo, nó lén lút xoa tay, hỏi lại:
– Chỗ tốt á? Mua đồ ăn vặt cho em có được không?
– Chị có phải là người không có nguyên tắc đâu!
Nhạc Yên Nhi cười gian:
– Nhưng mỗi ngày chị có thể tăng thêm bánh quy và trái cây cho em, còn cho em vài món ăn nhẹ nữa, được chưa?
– Không không! Em muốn khoai tây miếng, muốn thịt bò khô cơ…
– Chị này, em muốn ăn mấy thứ kia, nô lệ của em cho chị mượn dùng tập nói đó, nhớ trả em là được.
Chủ nhân Arthur bỗng lên tiếng.
– …
Minh Tinh Tinh đã nghẹn họng.
– Được! Giờ chị lập tức dẫn hai đứa đi mua luôn, lâu lắm chị cũng không đi siêu thị rồi, mình đi luôn nhé!
Nhạc Yên Nhi vui vẻ, còn nhân cơ hội hôn lên đôi má phúng phính của Arthur nữa.
Nó đã bảy tuổi, trên người tỏa ra khí chất cao quý vô cùng, đã thế còn đẹp trai nhiều tiền, IQ cũng rất cao nữa, đứa trẻ xuất sắc thế này biết tìm đâu ra chứ? So với thằng bé thì Minh Tinh Tinh đúng là không bằng một góc.
Nhạc Yên Nhi dắt hai đứa trẻ định ra cửa nhưng lại bị Nghiêm lão cản lại.
– Dạo này thiếu phu nhân đều không ra ngoài mà, sao hôm nay cô lại đi thế?
– Tôi cho hai đứa này đi siêu thị chơi thôi, đợt rồi tôi bệnh suốt cũng không chăm sóc chúng tử tế được.
– Có gì cần mua cô cứ nói, tôi sẽ cho người đi mua về.
Nghiêm lão cười rất ôn hòa nhưng thái độ lại cực kỳ cương quyết.
Vừa dứt lời ông đã gọi người giúp việc đến:
– Cậu đi mua đồ cho thiếu phu nhân đi.
– Nghiêm lão, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo, rồi còn dẫn bọn nhỏ đi chơi nữa.
Nhạc Yên Nhi rất kinh ngạc vì thái độ của Nghiêm lão, không biết sao cô lại có cảm giác ông không muốn cô ra khỏi cửa.
Ông vẫn nói chuyện rất cung kính:
– Trần Lạc có việc đến công ty rồi, không có ai lái xe đưa cô đi nên tôi lo lắm.
Câu này lại càng khiến Nhạc Yên Nhi nghi ngờ hơn.
– Sao lại cứ phải Trần Lạc đưa tôi đi mới được? Không phải còn có lái xe khác à?
– Hôm nay tất cả họ đều đã xin nghỉ.
Nghiêm lão cười nói.
– Thế tôi gọi xe cũng được, ở đây cũng dễ bắt taxi mà.
– Thiếu phu nhân còn chưa khỏe hẳn đâu, không nên chờ đợi cho vất vả, với lại cũng chưa chắc có taxi đến tận đây đâu.
– Thế để người của Arthur lái xe có được không?
Mắt Nhạc Yên Nhi sáng rực lên, cô nhìn Nghiêm lão chằm chằm, cứ có cảm giác ông đang giấu giếm điều gì đó thì phải.
Mà thứ bị giấu đang nằm ngoài phía bên kia cánh cửa này.
Ánh sáng trong mắt Nghiêm lão hơi tối đi, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
– Đó là người của cậu Arthur, tôi cũng không tiện điều động họ.
– Không sao đâu, dù sao tôi cũng định ra ngoài mà.
Cậu bé nghe thế thì nhún vai tỏ ý mình không để ý chuyện vặt thế đâu.
Nô lệ của cậu đói rồi, đã đến lúc phải đi mua ít thức ăn cho nhóc đó.
Nhạc Yên Nhi im lặng nhìn Nghiêm lão, cô muốn xem ông còn lý do gì để từ chối nữa.
Ông vừa cười vừa nói:
– Thiếu phu nhân cần gì cứ nói tôi sẽ cho người đi mua ngay. Nếu cô còn muốn ra ngoài thì để tôi gọi cho Trần Lạc nhé.
– Ông có chuyện gì giấu tôi phải không Nghiêm lão? Là ông hay là Dạ Đình Sâm?
Nhạc Yên Nhi hiểu rất rõ ông, mọi sự ông đều vì Dạ Đình Sâm mà làm, chuyện này chắc chắn cũng vì hắn.
Thế này Nhạc Yên Nhi mới giật mình phát hiện, mấy hôm nay cô cũng có ra ngoài nhưng đều là Trần Lạc đưa cô đi, bất kể cô đi đến đâu cậu ta đều theo sát, thậm chí cô đi WC cậu ta cũng phải đứng ngoài chờ.
Cô vốn tưởng do mình liên tiếp gặp chuyện không may nên Dạ Đình Sâm lo lắng quá mới cho Trần Lạc kè kè theo bên cạnh.
Giờ cô lại cảm thấy như mình đang bị cầm tù!
Dạ Đình Sâm… tại sao lại làm thế? Hắn đang lo lắng điều gì?