Vậy nên bây giờ Mạnh Y Bạch còn yêu Dạ Đình Sâm không, ngay bản thân cô cũng không biết nữa. Có lẽ đây là người đàn ông duy nhất cô yêu dù chưa hề nắm tay, chưa từng ôm, cũng chưa từng hôn.
Khi cô biết hắn thay đổi vì một người phụ nữ khác, thành một người không giống trong trí nhớ của cô, có lẽ bản thân cô không cam lòng.
Nhưng cô lý trí, dù không phân rõ yêu hay không nhưng cô biết cảm thụ chân thật nhất của mình là không thể để hắn xảy ra chuyện. Cô phải bảo vệ hắn.
Cô thích hắn lặng lẽ tiến lên, thích hắn cười, thích hắn mặc quần áo trẻ trung, thích hắn khi lông mày không còn nhíu lại.
Dù ghen với Nhạc Yên Nhi nhưng Mạnh Y Bạch thừa nhận rằng bản thân mình thích Dạ Đình Sâm thế này.
Nụ cười của hắn là nụ cười từ đáy lòng.
Trước đây, hắn sống trong bóng tối, bây giờ, hắn sống dưới ánh mặt trời.
Cô nhớ Dạ Đình Sâm của ngày xưa, cũng thích Dạ Đình Sâm của bây giờ, chỉ vậy thôi.
Thích, chứ không còn yêu nữa.
– Thưa ngài, ngài thay đồ đi.
Cô nhẹ nhàng nói, giống như nhiều năm trước.
Dạ Đình Sâm nhíu mày, lúc này, hắn mới quay lại.
Hắn thấy một khuôn mặt chằng chịt sẹo, có thể nhận ra là vết thương mới chồng vết thương cũ, liên tục kéo dài nên mới xảy ra tình trạng này. Nhưng đôi mắt kia rất sáng, dù ánh mắt nhu nhược nhưng lại có vẻ quật cường.
Người này không xấu hổ vì dung mạo của mình, ngược lại còn thản nhiên đón nhận ánh nhìn của hắn.
Ánh mắt này rất quen thuộc.
Hắn có chút ấn tượng với người này, đây là người va phải hắn ở buổi triển lãm.
– Ai bảo cô tới?
Hắn nhíu mày, không vui nói.
– Thưa ngài, là cô Julia bảo tôi tới giúp ngày thay đồ, nếu ngài không thay, tôi không biết phải báo cáo với cô ấy thế nào. Vậy nên mong ngài hãy thay đi.
Cô bước lên, bàn tay nhỏ run run, giây phút cô vươn tay, cô cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ quen thuộc.
Trước đây, vào mỗi buổi sáng, trước khi Dạ Đình Sâm ra ngoài, cô chính là người chuẩn bị áo khoác, giúp hắn mặc vào. Khi hắn về, cô cũng đứng chờ ở cửa, giúp hắn cởi áo.
Dù cô đã cách xa hắn mười lăm năm nhưng chuyện xưa thỉnh thoảng vẫn tái hiện trong ký ức, không thể nào xóa nhòa được.
Mạnh Y Bạch cởi áo cho Dạ Đình Sâm. Hắn không cảm thấy bất ổn, ngược lại còn thấy quen thuộc, tựa hồ trước đây người này đã từng làm vậy giúp mình rồi.
Không thể nào!
Người bên cạnh hắn chỉ có Nhạc Yên Nhi, làm sao hắn có thể thấy quen thuộc với người phụ nữ nào khác được.
Hắn nhíu chặt mày, thấy cô to gan túm lấy áo mình, hắn lập tức bóp chặt cổ tay cô, lạnh lùng hỏi:
– Thế nào? Muốn cởi đồ của tôi?
Lúc này, Mạnh Y Bạch mới nhận ra sự liều lĩnh của mình, cô vội nói:
– Vậy tôi chuẩn bị sơ mi cho ngài trước, ngài vào phòng vệ sinh đi, tôi sẽ đưa cho ngài.
Cô tránh ra, tới tủ quần áo để chọn đồ, động tác rất nhanh và thuần thục như đây là một công việc quen thuộc.
Chẳng mấy chốc, cô lấy ra một chiếc sơ mi mới, cẩn thận hỏi:
– Thưa ngài, ngài đã xong chưa? Tôi sẽ đưa đồ cho ngài ngay đây!
Con ngươi của Dạ Đình Sâm rút lại, hắn bỗng nhớ tới giọng nói của một người, sắc mặt trở nên khó coi.
Không có khả năng.
Mạnh Y Bạch chờ một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, cô quay lại, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.
Đôi mắt phượng kia thường xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Đôi mắt bình thản và lạnh nhạt, hoàn toàn không có cảm xúc, nhìn ai cũng chỉ thoáng qua như họ không gây ra cho hắn bất kỳ hứng thú gì cả. Nhưng mỗi khi đôi mắt ấy nhìn về phía mình, nó sẽ ấm áp, khiến cô cảm thấy mình đặc biệt, thậm chí là rất quan trọng.
Nhưng hắn tốt với Nhạc Yên Nhi như vậy khiến cô hiểu ra mình không thể sánh bằng.
Cô mím môi, khiêm tốn cúi đầu, khẽ nói:
– Thưa ngài, phải thay quần áo thôi.
– Cô là ai?
Hắn lạnh giọng.
Mạnh Y Bạch run lên, cô nhìn xuống, bối rối.
Dung mạo cô đã bị hủy, chẳng lẽ hắn còn nhận ra hay sao?
Cô vội vàng đáp:
– Thưa ngài, tôi không biết ngài đang nói gì cả.
Dạ Đình Sâm nhíu mày, bước vội về phía trước, bàn tay hắn quấn chặt trên tay cô như khóa lại, không hề ghét bỏ.
Sức mạnh kia như bóp nát xương cô.
Mạnh Y Bạch nhíu mày vì đau nhưng không hề kêu thành tiếng.
Thấy vẻ đau đớn trên mặt cô, hắn mới nhận ra mình đã quá đáng nên vội vàng thả lỏng tay, nhưng giọng điệu hắn vẫn vậy, rất sắc bén:
– Rốt cuộc cô là ai?
Hắn hỏi lại.
– Tôi không biết ngài đang nói gì.
– Tôi muốn tra thân phận của cô thì rất đơn giản, nên đừng ép tôi phải dùng thủ đoạn đặc biệt!
Hắn đã mất kiên nhẫn.
Mạnh Y Bạch bất đắc dĩ, cô ngước lên, nhìn hắn chăm chú.
– Việc tôi là ai quan trọng đến thế ư? Bây giờ tôi chỉ là cấp dưới của Julia thôi, tôi tới để giúp ngài thay đồ, ngài sắp phải tham dự lễ đính hôn rồi. Buổi lễ kết thúc, mọi thứ cũng chấm dứt, việc tôi là ai có còn ý nghĩa gì không?
Giọng cô không lớn nhưng từng chữ đều khiến Dạ Đình Sâm chấn động.
Ý cô ta… Cô ta chính là Mạnh Y Bạch?
Tim hắn đập thình thịch, hắn vội vàng nói tiếp:
– Cô là Mạnh Y Bạch! Chuyện cô là ai có quan trọng hay không là do tôi quyết định chứ không phải cô!
Hắn khẳng định, giọng nói rất bá đạo.
Dạ Đình Sâm không dám tin rằng cô còn sống.
Hắn nhìn chằm chằm vào Mạnh Y Bạch, khuôn mặt dày đặc thương tích, không nơi nào lành lặn, cô gầy như que củi, mặc áo lạnh dày cộm nên càng đáng thương, chỉ thế là đủ hiểu nỗi khổ cô phải chịu trong những năm qua rồi.
Người phụ nữ này vì hắn nên mới bỏ mình.
Sự áy náy trong lòng hắn vĩnh viễn không thể kể hết.
Hắn run rẩy vươn tay, bàn tay ấm áp đặt lên mặt cô, khẽ hỏi:
– Đau không?
– Không đau, anh quên em học y à?
Mạnh Y Bạch cười, có thể nhận được một lời quan tâm ấm áp của hắn là cô đã có lời rồi, vậy nên cô không dám khẩn cầu bất cứ điều gì, càng không có tâm tư phân cao thấp với Nhạc Yên Nhi, bởi lẽ cô tự biết mình không có khả năng vượt nổi người con gái ấy.
– Người khiến cô bị thương là Julia phải không? Tôi sẽ báo thù cho cô, không bảo vệ được cô là lỗi của tôi.
Hắn nói, cực kỳ phẫn nộ.
Đôi mắt hắn đã tràn đầy vẻ đáng sợ, hệt như biển cả trong đêm đang sôi trào mãnh liệt, những con sóng đêm đang điên cuồng chồm lên.