Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Nhược Mai lập tức nghiêm mặt:

– Mấy ngày này cậu đừng làm việc nữa, cứ tập trung thiết kế áo cưới đi, phụ nữ cả đời chỉ kết hôn một lần thôi, phải làm người đẹp nhất! Cậu cần gì cứ nói với tớ, bạn thân lấy chồng, tớ phải làm phù dâu!

– Chị gái ơi, phù dâu là người chưa kết hôn mà!

– Mặc kệ, tớ muốn làm phù dâu!

Bạch Nhược Mai khăng khăng.

– Được được, mọi việc nghe cậu hết.

– Đúng rồi, cậu định mời ai, thiệp mời để tớ thiết kế được không?

– Tớ không định mời nhiều người, cậu với Lâm Đông Lục và vợ chồng Dạ Đình Sâm thôi.

– Vợ chồng Dạ Đình Sâm… là cô gái tên Tiểu Dạ phải không? Tớ còn nhớ đấy, mấy năm không gặp rồi, chẳng biết cô ấy ra sao nữa.

– Ừ, tới lúc đó sẽ biết, có lẽ sẽ thay đổi một chút, tớ phải nghĩ kỹ cái đã.

Dư San San lo hai người gặp nhau sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao bây giờ Bạch Nhược Mai cũng tưởng cô ta là Nhạc Yên Nhi, Lâm Đông Lục cũng sắp xếp đủ lời nói dối, nếu bị phát hiện thì Bạch Nhược Mai sẽ thế nào?

Bây giờ cô chỉ mong tất cả bạn bè bình yên.

Bạch Nhược Mai không thấy vẻ khó xử của cô vì đang vui vẻ cho hôn lễ sắp tới.

Cuối cùng, cô ta đưa Hoan Hoan về tìm Lâm Đông Lục.

Vừa vào cửa, cô ta đã nói:

– San San sắp kết hôn, em phải chuẩn bị quà!

Loading…

– Vậy hả, cô ấy chắc chắn với em rồi à?

– Ừ, tới lúc đó chỉ mời vài người bạn thôi, em sẽ làm phù dâu!

Bạch Nhược Mai vui vẻ nói:

– Hoan Hoan lúc đó làm hoa đồng được chứ?

Mấy người bạn.

Những chữ này lọt vào tai Lâm Đông Lục, anh nhíu mày.

Nhưng cái nhíu mày này biến mất rất nhanh, thay vào đó, anh mỉm cười cưng chiều nhìn Bạch Nhược Mai rồi gật đầu nói được. Sau đó, anh khẽ gọi:

– Yên Nhi, qua đây.

Bạch Nhược Mai nhìn anh, giọng anh dịu dàng như gió xuân tháng ba khiến cô ta cảm thấy ấm áp.

Cô ta vội bước tới.

Lâm Đông Lục vén tóc mai cho cô ta, nói:

– Anh vừa về đã chẳng thèm để ý đến anh, toàn nói chuyện người khác thôi, em mà như thế là chồng em ghen đấy.

Bạch Nhược Mai tức giận trừng mắt:

– San San là bạn thân của em, tất nhiên em nên chuẩn bị hôn lễ giúp cô ấy rồi, hơn nữa cô ấy cũng là cấp dưới đắc lực của anh đấy, việc quan tâm là nên làm mà?

– Nên làm, nhưng anh mong em chỉ quan tâm mỗi anh thôi.

Lâm Đông Lục bất đắc dĩ nói:

– Em không khỏe mà, cứ quan tâm quá tới người khác làm gì, một mình Hoan Hoan còn chưa đủ à?

– Hoan Hoan ngoan lắm, lần nào tới đón là con cũng được giáo viên khen. Anh không ở bên em mà còn trông chờ em ngày ngày nhớ anh chắc!

– Hóa ra là do chồng không tốt nên vợ mới ai oán như vậy, xem ra anh phải cố gắng hơn rồi.

Anh cốc lên trán Bạch Nhược Mai, ánh mắt cũng dịu dàng.

Cô ta xấu hổ đỏ mặt lườm anh:

– Hoan Hoan còn ở đây đấy.

– Nó bận ăn kẹo mút rồi, sẽ không quấy rầy chúng ta đâu. Hơn nữa nó còn nói giúp cho anh ấy.

– Được rồi được rồi, em sợ anh, vậy em để ý đến anh hơn được không?

– Ừ, anh mua vé rồi, cả nhà mình đi du lịch đi.

– Du lịch? Vậy hôn lễ của San San…

Bạch Nhược Mai kinh ngạc nói.

– Có thể sẽ trùng, anh sẽ cố gắng sắp xếp. Anh cũng không ngờ hôn lễ của cô ấy lại vào thời gian này.

Lâm Đông Lục khó xử nói.

Trên thực tế, anh không hề đặt trước vé du lịch gì cả, anh chỉ không mong Bạch Nhược Mai gặp Nhạc Yên Nhi thôi, điều này là tốt cho tất cả mọi người.

– Sao anh đặt vội thế? Chẳng nói cho em gì cả.

Bạch Nhược Mai ấm ức nói, cô ta thực sự không biết chọn cái nào.

Từ ngày kết hôn tới nay, họ rất ít đi du lịch, khó khăn lắm mới có một lần mà lại trùng vào dịp cưới Dư San San, tất nhiên cô ta sẽ phân vân rồi.

Lâm Đông Lục áy náy ôm lấy vợ, nói:

– Anh biết sai rồi, nhưng khó khăn lắm anh mới có thời gian, nếu bỏ lỡ thì chẳng biết bao giờ mới có dịp. Lần này em nghe anh, cứ để anh sắp xếp, anh sẽ cố gắng không để bị trùng, được không?

– Được… được rồi, anh đã nói thế thì em còn nói gì được nữa? Đồ xấu xa này, sao quyết định mà không nói gì với em?

– Anh định cho em một bất ngờ, ai ngờ lại thành kinh hãi. Là lỗi của anh, đến tối em muốn phạt anh thế nào cũng được, chỉ cần em không đau lòng thôi.

Lâm Đông Lục cười, dù lời nói ngả ngớn nhưng không ai giận nổi.

Bạch Nhược Mai thở dài nhìn qua, chịu thôi, ai bảo mình chọn người đàn ông này?

Tiễn Bạch Nhược Mai đi xong, ánh mắt Lâm Đông Lục chùng xuống.

Trong mắt anh hiện lên vẻ phức tạp, anh không đành lòng nhưng tựa hồ phải ra tay rồi, nếu không có chuyện xảy ra là sẽ chẳng ai cản nổi.

Anh tìm Dư San San, nói:

– Chuyện hôn lễ của cô đừng nói với Nhược Mai, cứ để tôi. Tôi không muốn cô ấy gặp Yên Nhi.

– Tôi nói sai gì rồi à?

Sắc mặt Lâm Đông Lục có vẻ nghiêm trọng, rất ít khi Dư San San thấy anh như thế, đôi mắt sâu thật đáng sợ.

Anh khẽ lắc đầu, giọng nói nặng nề:

– Bây giờ tôi với Nhược Mai sống bên nhau rất tốt, sẽ không quấy rầy tới cuộc sống của họ, cũng không để họ quấy rầy tới cuộc sống của tôi. Hôn lễ của cô có thể chúng tôi sẽ vắng mặt, xin lỗi.

– Không có gì, tôi hiểu anh muốn bảo vệ Nhược Mai. Anh vừa là thầy vừa là bạn trên bước đường trưởng thành của tôi, xem ra lần sau phải tìm cơ hội để cảm ơn anh mới được.

– Không có gì, tôi cũng chỉ đang trả nợ thôi, khi xưa là tôi không tốt.

Chuyện khi xưa chính là chuyện anh nóng nảy làm người khác bị thương, hệt như một thằng điên vậy.

Lâm Đông Lục nói mình làm sai một chuyện không thể cứu vãn, cụ thể là gì thì Dư San San không biết.

Thật ra cô hiểu Lâm Đông Lục có vẻ tươi vui nhưng trong lòng mang theo rất nhiều tâm sự không muốn ai biết.

Mong là có lúc cô sẽ giúp được anh.

Tan làm, lễ tân gọi điện tới nói Dư Thành Quốc tìm cô.

Cô từ chối luôn:

– Đuổi đi.

Lễ tân nghe giọng nói lạnh băng này thì giật mình rồi mới vội vàng làm theo.

Buổi tối, Bạch Kính Thần đón cô về, cô bảo anh đỗ xe ở nhà để xe rồi đi từ đó ra về.

Nhà để xe ở ngoài cao ốc, ngay từ xa, cô đã thấy Dư Thành Quốc đi qua đi lại trước cổng, xem ra là đang chờ mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK