Sau đó, dường như Bạch Kính Thần đang cố ý thử Dư San, đôi khi anh chỉ giơ tay mà không nói mình muốn gì, thậm chí không cho cô cả một ánh mắt nhắc nhở.
Nhưng chuyện này không làm khó được cô, hai người bên nhau đã lâu, cô đã quen với anh như chính bản thân mình, từ mỗi ánh mắt, mỗi cử động của anh, cô đều đoán được anh đang cần gì.
Đưa đồ tới cho Bạch Kính Thần, Dư San San nói:
– Sao thế? Anh nghĩ em là người vô tâm, sẽ không hiểu gì về anh à?
– Ừ, trước kia cho là vậy, bây giờ có vẻ là anh sai rồi, em hiểu anh như thế từ bao giờ?
Anh cười hỏi.
Dư San San nghĩ nhưng cô cũng không biết là từ lúc nào, cô vào bếp cùng anh nhiều, mọi chuyện cũng cứ thế thành quen.
– Em không biết mình đã nhớ kỹ những hành động này của anh khi nào, nhưng em biết em hiểu rõ, em nhớ hết tất cả về anh từ khi nào.
– Khi nào?
– Ngày đầu tiên anh đi, em đứng trong bếp mãi cũng chẳng biết mình nên làm gì. Những hình ảnh khi anh ở đây cứ xuất hiện, lúc ấy em mới biết anh đã quen thuộc đến thế.
Lúc nói, Dư San San cười khẽ, khuôn mặt tươi cười dù chưa trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp.
Không có lớp trang điểm cẩn thận, không có môi đỏ rực rỡ, không có quần áo lộng lẫy, chỉ là đồ mặc ở nhà, đi dép lê, giống một người vợ, người mẹ bình thường nào đó.
– Em coi đây là tỏ tình à?
– Không, đó chỉ là cách em bày tỏ nỗi nhớ thôi, lời tâm tình cũng đâu để mình anh nói được. Bạch Kính Thần, thực ra… em cũng cố gắng, cũng muốn ở bên anh, quý trọng anh, em biết đôi khi mình làm anh rất đau, nhưng anh phải tin rằng khi anh đau khổ, em cũng không khá hơn, bởi vì… em cũng yêu anh.
Giọng nói du dương trong nắng sớm chẳng khác nào âm nhạc diệu kỳ.
Bạch Kính Thần rất ít khi được nghe lời từ tận đáy lòng của Dư San San. Cô rất ít tâm sự, luôn giấu suy nghĩ của mình rất kỹ, anh luôn biết thực ra cô mềm lòng, sợ tổn thương hơn bất cứ ai, mỗi khi bị tổn thương, cô sẽ nói lời cay đắng để bảo vệ mình, khiến đối phương tổn thương hoàn toàn.
Loading…Nhưng bản thân cô chưa chắc đã khá hơn.
Anh chưa bao giờ nghĩ Dư San San luôn cười xinh đẹp động lòng sẽ có những tâm sự như vậy.
Anh không hỏi chuyện xảy ra khi nào, cô vượt qua thế này, bây giờ còn sợ gì.
Anh không hỏi gì cả.
Bạch Kính Thần biết mình sẽ mãi mãi bảo vệ cô, dù có hư danh hay không cũng chẳng sao, chỉ cần cô là của anh.
Còn những thứ khác không quan trọng bằng Dư San San.
Bạch Kính Thần bước tới, khẽ ôm lấy cô:
– Vì sao không sớm nói cho anh biết, anh sẽ không rời đi.
– Em cũng mãi mới nhận ra thôi, có phải em đần lắm không?
– Ừ, nhưng may còn thuốc chữa.
Anh cưng chiều đáp lại rồi ôm chặt lấy cô mãi không buông.
Bạch Kính Thần đang ôm lấy toàn thế giới.
Không nỡ buông tay.
– Em còn lời gì từ đáy lòng thì nói nốt đi, khó lắm mới có cơ hội em không mạnh miệng, sợ rằng không có lần sau.
– Em nhớ anh.
– Còn gì nữa không?
Dư San San nghe vậy thì hít sâu, nhắm mắt lại, nói ra tất cả:
– Em muốn ôm anh, hôn anh, ngủ với anh, muốn cùng uống rượu với anh, cùng đọc sách với anh, cùng anh dạo phố, cùng anh hẹn hò…
Cô nói rất nhiều, anh cũng kiên nhẫn nghe hết.
Chuyện Dư San San muốn làm có rất nhiều nhưng cô không nói hết, giọng cô cứ nhỏ dần, nước mắt rơi xuống làm gương mặt ấm lên, ướt cả áo của Bạch Kính Thần.
Ngay khi cô nghẹn ngào, anh buông cô ra. Dư San San nghĩ rằng Bạch Kính Thần có điều muốn nói, chẳng ngờ cô lại nhận được một nụ hôn.
Một nụ hôn dịu dàng, lâu dài.
Nụ hôn quấn quýt, môi răng còn lưu lại hơi thở của nhau.
Nó làm cho Dư San San như bay lên.
Mãi một lúc sau hai người mới rời nhau ra, anh nói:
– Bây giờ ôm em, hôn em đã, những chuyện còn lại sẽ từ từ làm.
– Vâng.
Dư San San cười.
Hai người tâm tình một lúc lâu rồi mới tiếp tục nấu cơm, Dư San San nhìn anh bận rộn, nghĩ thầm: Xem ra mình nên cố gắng, bây giờ y học đã phát triển như vậy rồi, chắc chắn có thể chữa trị được, dù thế nào mình cũng phải sinh một đứa con cho anh ấy.
Như thế mới không hổ thẹn khi giữ anh ấy bên cạnh, mới có thể tiếp tục yêu!
Anh ấy đã cố gắng nhiều như vậy, mình càng nên nỗ lực mới đúng.
Cô hít sâu, siết chặt nắm đấm, quyết định một việc.
Lúc ăn, Dư San San hỏi:
– Người em thấy ở trạm xe bus ngày đó là anh phải không, vì sao gọi cho em mà không nói gì, gặp mặt cũng không để ý tới em?
– Vì anh thấy bó hoa hồng trên xe em.
– Hoa hồng?
Cô cố gắng nhớ lại, đó là bó hồng bị Trần Vũ ép nhận!
– Vậy nên anh tưởng em yêu người khác?
– Chia tay lâu vậy rồi, sự thật ở trước mắt, không thể không nghĩ thế! Về sau anh có tới công ty em, thấy tin đồn em yêu người khác, vậy nên anh nghĩ mình nên biến mất.
– Thế sao anh còn xuất hiện ở gần nhà em?
Dư San San nghẹn ngào hỏi, đôi mắt sáng long lanh.
– Vì anh không an tâm, không khống chế nổi bản thân mình, có đôi khi anh cảm thấy mình vô dụng nhưng không kìm nén được. Này cô gái, có phải em hạ độc làm anh điên rồi không?
– Ừ, hạ độc đấy.
Dư San san gật đầu, cổ họng nghèn nghẹn vì hạnh phúc.
Bạch Kính Thần cười:
– Thế thì tốt, vậy anh ra lệnh cho em chỉ được hạ độc một mình anh thôi!
– Được, như anh mong muốn.
Ánh nắng chiếu vào căn phòng và hai người, họ xa nhau nửa năm, vượt qua một mùa đông, bây giờ hai trái tim đã hòa tan.
Lúc này mới là mùa xuân.
Đến chiều, Bạch Kính Thần tới công ty làm việc, Dư San San thì đi bệnh viện.
– Cô Dư, tình trạng của cô chỉ có thể làm thụ tinh ống nghiệm thôi, nhưng số lượng trứng của cô cũng không khá quan, khả năng có thai thấp, vì đây là kỹ thuật chữa bệnh mũi nhọn nên hai bên phải có yêu cầu rất cao về thân thể, trước mắt cô vẫn chưa đủ sức khỏe để làm thụ tinh ống nghiệm. Tôi sẽ kê thuốc cho cô, phối hợp điều trị Đông y sẽ tốt hơn.
Vẫn là câu trả lời như vậy. Cô đang điều trị, nhưng đáp án nhận được vẫn là phủ định.
Ngay cả thụ tinh ống nghiệm cũng không làm được, thế thì mang thai làm sao được đây?
Cô hoảng hốt ra khỏi bệnh viện, nhìn giấy khám trên tay, cảm giác thế giới tối tăm mù mịt.
Đúng lúc này, điện thoai vang lên, là Bạch Kính Thần.
Cô do dự một lát mới nghe.
– Đang làm gì thế?
Anh hỏi:
– Nắng đẹp nên ra ngoài đi dạo, thuận tiện tìm linh cảm, dạo này em thiếu linh cảm quá.
– Ừ, tối nay anh về sớm, đưa em đi ăn cơm, coi như hẹn hò.
Anh nhớ rõ lời cô nói sáng nay nên nhắc.
– Được, lát nữa em mua đồ xong thì qua công ty tìm anh.