Anjoye đi đằng trước, cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh. Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai khiến cho cô ngây ngất.
Anh đang quan tâm đến cô ư?
Liệu cô có thể nghĩ như thế được không?
Cô vô thức che ngực, tuy rằng tim không đập nhanh nhưng trong lòng vẫn tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Có thể anh hoàn toàn không hề để tâm đến câu nói đó nhưng với cô, nó là một sự cổ vũ to lớn.
Cô đi theo anh, ánh sáng mặt trời buổi chiều rọi vào qua cửa kính, bóng của anh kéo dài ra đằng sau, cô đạp lên bóng của anh, bước từng bước đầy hạnh phúc về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến văn phòng.
Vào lúc anh định rút tay ra, cô liền giữ chặt rồi lấy một viên kẹo bạc hà từ trong lòng ra, nói:
– Ăn vào cho thơm miệng.
Anjoye nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, hơi nghi hoặc:
– Cô thích ăn kẹo thế à?
– Đúng thế, bởi vì kẹo rất ngọt, ăn vào sẽ không thấy khó chịu nữa.
– Trước đây cô rất khổ lắm à?
– Cũng không hẳn, chỉ là trước đây tôi cũng bị bệnh, sau đó tái phát nhiều lần, trong người rất khó chịu. Hunt rất tốt, anh ấy thỏa mãn tất cả yêu cầu của tôi, tôi muốn có một căn nhà bằng kẹo, anh ấy thật sự mua cho tôi một phòng đầy kẹo. Cũng bắt đầu từ lúc đó, trong phòng tôi có đủ các loại kẹo, anh ấy dạy tôi, bất kể là lúc vui hay không vui đều ăn một viên, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.
Anjoye nghe thấy câu chuyện này thì hai mắt trầm xuống, không biết tại sao nghe thấy tên một người đàn ông khác từ miệng cô, hơn nữa người đàn ông đó và cô lại vô cùng thân mật thì anh lại thấy lòng mình nặng nề khó chịu.
Anjoye không nghĩ nhiều mà ăn luôn viên kẹo, hương bạc hà mát lạnh lập tức lan tỏa khắp miệng.
Anh xoay người đi về bàn làm việc của mình, nói:
– Xem ra Hunt có ảnh hưởng rất lớn tới cô, anh là người quan trọng nhất với cô đúng không?
– Không phải.
Loading…Cô nhấc bước, đứng trước bàn làm việc của anh, cất giọng thanh thúy.
Anjoye nghe thế thì ngẩn ra, không ngờ cô lại không quả quyết đáp lại bằng hai chữ đó.
Không phải…
Cô trả lời mà không hề do dự, vậy người quan trọng nhất của cô là ai?
Anh nhìn cô, chờ đợi một đáp án, nhưng không ngờ lại đổi lại một nụ cười xinh đẹp của cô.
Hai tay cô chống lên bàn, cơ thể hơi nghiêng về trước rồi học theo mấy cô gái trưởng thành, nháy mắt đầy tinh nghịch với anh.
– Sao hả? Chú có vẻ rất quan tâm đến chuyện giữa tôi và Hunt, có phải đã yêu tôi rồi nên ghen đúng không?
– Cô nghĩ nhiều rồi.
Anjoye bất đắc dĩ nói rồi cầm kẹp tài liệu gõ lên đầu cô, kèm thêm một câu:
– Cô lộ hàng rồi kia, nhỏ lắm.
Molly hơi ngẩn ra, mới đầu còn chưa hiểu ý của anh nhưng phát hiện ánh mắt của anh quét qua ngực mình một cái, cô không khỏi nghi hoặc nhìn xuống.
Nhưng vừa nhìn…
Cô như một con thỏ bị kinh sợ, nhảy bật ra xa sau đó ôm chặt lấy ngực mình:
– Đồ biến thái!
Cô tức đến mức mặt đỏ cả lên, bộc lộ hết vẻ yêu kiều của một cô gái nhỏ.
Anjoye giang hai tay ra bày tỏ mình vô tội:
– Là cô chủ động rướn người qua đây, tôi không cẩn thận nhìn thấy, tôi còn bị thiệt đây này!
– Thiệt?
Molly nghe thấy từ này thì trợn to mắt, lên giọng hỏi lại.
Trời ơi, rõ ràng anh được lợi mà còn dám nói mình bị thiệt!
Nhỏ lắm à?
Hunt còn nói cô lớn mà, cho dù có nhỏ nhưng cũng hợp mắt chứ, hay là do Anjoye thích mấy cô ả ngực bự?
Molly phẫn nộ tiến lên, túm lấy cổ áo của anh rồi ưỡn ngực lên nói:
– Nhỏ? Chú nhìn kỹ cho tôi! Rốt cuộc có nhỏ hay không?
– Không cần nhìn đâu, đích thực là rất nhỏ.
– Chú… cho dù nhỏ cũng chỉ là tạm thời, về sau sẽ to lên!
Cô nói một cách trịnh trọng, như sợ anh không tin cô lại ưỡn người lên.
Hành động này của cô làm Anjoye phải bật cười.
Anh đứng dậy, kéo cổ áo sau của cô lôi đi, cô sợ tới mức hét ầm lên:
– Đừng lôi quần áo của tôi, đây là món quà đầu tiên chú tặng cho tôi đấy! Chú cẩn thận chút đi!
Anjoye nhấc cô đến sofa như nhấc một con chuột bạch, anh nói:
– Ngoan ngoãn ngồi chơi ở đây, đừng làm phiền tôi, tôi còn có chuyện rất quan trọng phải giải quyết, hiểu không?
– Biết rồi, chú chẳng thân thiện gì cả, đối xử với con gái thật là thô lỗ, người xấu!
– Không phải trong lòng cô tôi luôn là một ông chú lập dị sao? Cô không thân thiện với tôi mà còn mong tôi thân thiện với cô hả, sao vô lý thế. Ngoan ngoãn ngồi đây, có chuyện gì thì gọi tôi, hiểu không?
– Biết rồi, tôi không quấy rầy chú làm việc đâu.
Tuy cô hơi trẻ con nhưng rất hiểu chuyện, cô biết người đàn ông này là một nhân vật lớn, phải giải quyết rất nhiều việc.
Hơn nữa không phải đàn ông khi làm việc là đẹp trai nhất sao?
Cô vừa ăn no, không muốn ngồi một chỗ, mà kẹo trong túi cũng hết rồi.
Đúng là càng ăn càng nghiền, cô phải xuống lầu mua một ít mới được.
Molly xoay người đi xuống lầu mua đồ ăn vặt.
– Xin chào, làm ơn gói những thứ này lại cho tôi, còn có cái bánh gato nhỏ này nữa, có thể cho tôi một cái hộp đẹp đẹp không? Tôi muốn mang đi tặng!
Lúc nhìn các loại bánh ngọt trong tủ, hai mắt cô sáng bừng lên, thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Anjoye ăn bánh ngọt sẽ như thế nào.
– Được thưa cô.
Nhân viên bán hàng thấy cô xinh đẹp đáng yêu thì dịu dàng nói.
Lúc gói bánh, cô còn nắn nót viết kèm một tấm thiệp.
Nhân viên bán hàng không nhịn được hỏi:
– Cô mua tặng cho anh chàng bạn trai bé nhỏ đúng không.
Cô ấy thấy Molly còn trẻ như thế bèn nghĩ chắc bạn trai của cô cũng có tuổi tác tương đương.
Molly nghe thế, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cô không nhịn được bật cười.
Anh chàng bạn trai bé nhỏ ư?
Xưng hô thật buồn cười.
Cô cười ngọt ngào:
– Anh ấy không phải là chàng bạn trai bé nhỏ mà một ông chú lập dị cơ!
– Là chú à, cô đúng là có lòng, đây là bánh ngọt của cô, cô cầm lấy này.
– Cảm ơn!
Molly xách bánh ngọt vui vẻ chạy đi.
Cô muốn nhanh chóng trở về, nhanh chóng để anh ăn bánh, nhanh chóng để anh khen mình!
Nhưng không ngờ vì quá vội vàng nên vừa vào tòa nhà đã đụng phải người khác, Molly bị đụng ngã, phản ứng đầu tiên của cô chính là đi tìm bánh ngọt.
Bánh ngọt văng sang một bên, không bị đổ, xem ra vẫn chưa hỏng.
Cô vội vàng đi qua đó muốn nhặt nó lên nhưng không ngờ lại bị người khác đá ra.
– Đụng phải người ta chẳng lẽ không nói được một câu xin lỗi à?
Molly ngẩng đầu lên nhìn người đó, cô không biết cô ta nhưng cảm giác rất quen mắt, hình như là nhân viên của LN, cô ta còn đeo bảng tên nữa, bên trên viết là giám đốc bộ phận nhân sự.
Giám đốc…
Xem ra chức vụ cũng khá cao đấy.
Molly thừa nhận mình sai trước nên vội khom lưng xin lỗi:
– Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý đâu!
– Chỉ một câu xin lỗi đơn giản là xong rồi hả?
Người phụ nữ kia lên giọng, híp mắt lại.
Cô ta khoanh hai tay trước ngực, mặt sầm sì.
Molly không nhịn nổi nghi hoặc, mình từng đắc tội với cô ta à?
– Vậy cô… còn muốn thế nào?