Thành phố A, nửa đêm.
Đêm mùa xuân vẫn còn hơi lạnh, gió thổi tán lá xào xạc rung lên.
Một tuần sau khi Dạ Vị Ương đào hôn Norman mới xử lý xong hết mọi việc để toàn tâm toàn ý đi bắt vị hôn thê bỏ trốn này về.
Nhưng khi máy bay riêng vừa hạ cánh thì bỗng toàn bộ khung cảnh bị bảo phủ bởi sương mù.
Đối phương ném rất chính xác, tất cả đạn khói đều trúng phàn dưới máy bay thế nên không ai nhìn rõ có chuyện gì xảy ra.
Quản gia xuống trước, thấy thè bèn quay lại nói:
– Thiếu gia, thành phố A có sương.
Norman nghe ông báo cáo xong đôi mắt ưng hơi nheo lại, cảm giác trận sương mù này có vẻ rất không bình thường.
Trong sương có mùi gì đó rất lạ, dù nhạt nhưng anh ta đã có nhiều năm kinh nghiệm hành quân tác chiến nên mọi giác quan đều mẫn cảm hơn bình thường, khứu giác, xúc giác và thính giác đều nhạy hơn người thường gấp đôi là ít.
Ba giây sau Norman quyết đoán hạ mệnh lệnh:
– Quay lại, có độc!
Nhưng vẫn muộn, dược tính quá mạnh khiến cả người anh ta như bị rút hết sức lực, người đàn ông cao 1m9 lập tức đổ sụp xuống.
Cố gắng nhấc mí mắt nặng trĩu lên, mơ màng thấy được một người bước tới gần mình, người này đi một đôi giày cao gót màu bạc, gót giày gõ lộp cộp như nện vào đầu anh ta.
– Cô ba, đối phương ngất xỉu rồi, tiếp theo chúng ta làm gì nữa đây?
Theo sau Dạ Vị Ương là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đây là thư ký của cô tên Dạ Dương. Cậu ta là trẻ mồ côi được cha cô thu nhận, vì không có họ tên nên cha cô cho theo họ của nhà họ Dạ, lần này cậu ta cũng theo tới chủ yếu vì để đảm bảo an toàn cho cô.
– Lột sạch rồi chụp ảnh cho tôi!
– Vâng.
Loading…Nghe Dạ Vị Ương ra lệnh xong Dạ Dương không hề do dự tự tay lột hết quần áo của Norman xuống, thậm chí đến đồ lót cũng không để lại.
– Xem ra thẩm mỹ không tệ, đồ lót cũng là hàng nhà chúng ta bán, cũng có mắt đấy, thôi được rồi, để lại cái đó đi! Làm quá cũng không hay lắm!
– Vâng.
– Ném hết chỗ quần áo kia đi rồi mang bút ghi âm tới đây, tôi muốn gửi anh ta vài lời.
Dạ Dương lập tức đưa sang một cây bút, Dạ Vị Ương cầm ngòi bút chọc nhẹ lên lồng ngực Norman, thế mới phát hiện ngực người này cứng như đá vậy.
Đúng là đàn ông chân chính!
Cô không kìm lòng được nên dùng cả hai tay xoa nắn một chút, còn bóp mấy cái nữa.
Dưới da đều là các bắp thịt, vừa rồi tối quá nên cô mới không để ý, giờ nhìn gần thế này đúng là nóng bỏng đến mức muốn xịt máu mũi.
Tầm mắt cô lướt từ trên xuống dưới, thấy được tám múi cơ bụng của anh ta, mỗi khối đều mạnh mẽ cứng rắn, chọc vào còn có độ co giãn nữa chứ.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà mắt cô lại chiếu thẳng trên chỗ cồm cộm chính giữa quần lót.
Vừa rồi nhìn không rõ, cũng không biết khả năng về chuyện kia của anh ta ra sao.
Nghĩ thế nhưng cô không hề thấy xấu hổ gì hết, còn giơ tay định kéo quần để nhìn kỹ bên trong nữa.
Nhưng ngón tay cô vừa chạm đến mép quần đã bị một lực mạnh cản lại.
Trên tay cô có thêm một bàn tay to lớn.
Cô giật mình ngẩng lên, vừa hay đối diện một đôi mắt xanh thẳm.
Khoảng cách quá ngắn thế nên cô còn nhìn rõ bên trong con ngươi màu hổ phách không hề có chút mơ màng nào, ngược lại còn rất sâu sắc, như thể chứa đựng cả vũ trụ bao la, nếu không cẩn thận chính cô sẽ bị hút vào lúc nào không hay.
– Muốn thử năng lực của anh thì nhìn qua sao mà đánh giá được? Phải thực chiến mới rõ ràng chứ!
Trán anh ta ướt sũng mồ hôi, nhìn là biết đang gắng hết sức đấu tranh với dược tính.
Thuốc mê đã được tăng liều khá mạnh, dù là người sắt cũng không thể vượt qua được, chỉ là cô đã đánh giá thấp Norman rồi.
Anh ta là quân nhân, điểm mạnh nhất của quân nhân không phải sức lực mà là ý chí.
Ý chí kiên cường không thể nào phá hủy.
Dù dược tính có mạnh hơn nữa thì anh ta vẫn có thể duy trì một chút tỉnh táo, đương nhiên cũng chỉ là một chút mà thôi.
Dạ Vị Ương nghe vậy thì nhíu chặt mày lại, cô nói:
– Xin lỗi, thuộc tính không phù hợp, hẹn kiếp sau gặp lại đi!
Thế mà trước khi nhắm mắt anh ta còn nhìn chằm chằm cô, cái nhìn ấy chứa đựng hàm ý sâu xa khó đoán!
Nhìn đến mức cô hết cả hồn.
Cô cuống quýt vỗ ngực, nhỏ giọng chửi thề một tiếng rồi lập tức bỏ chạy, làm gì còn tâm trạng xem xét nọ kia nữa.
– Đi thôi, rời khỏi nơi này mau!
…
Sáng sớm hôm sau ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp sân bay tư nhân, trong đó có một chuyên cơ quân dụng màu đen đang đỗ.
Người trong phi cơ ngã ngang ngã dọc.
Norman là người đầu tiên tỉnh lại.
Đầu vẫn hơi đau nhưng không có di chứng gì quá đáng, vừa mở mắt là cảnh tượng hôm qua như lại hiện ra trước mắt.
Anh ta cúi xuống nhìn quần lót của mình một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Xem ra tối qua không phải đang mơ mà thật sự là vợ tương lai của mình hình như rất quan tâm đến năng lực ở phương diện kia, còn tập kích bất ngờ rồi định xem kỹ nữa chứ.
Thứ này là để nhìn sao?
Đây là để dùng chứ không thể xem không được!
Sắc mặt Norman phút chốc thay đổi, trên mặt tràn ra ý cười trêu tức.
Lát sau đám người quản gia cũng tỉnh, ai cũng hoảng hốt vì chưa hiểu chuyện gì, thấy sếp của họ đang cười một cách kỳ lạ thì còn kinh ngạc hơn.
Sao tự dưng sếp lại cười kiểu đáng khinh thế?
Quản gia lên tiếng:
– Thiếu gia, tôi qua chúng ta bị tập kích bất ngờ nhưng không mất thứ gì quý giá, chỉ là quần áo của cậu… cứ như không cánh mà bay ấy! Thiếu gia muốn cho người đi tìm hiểu không.
– Ông nói thử xem một cô gái mà đêm hôm tới đây chỉ để lột đồ của tôi thì có phải chứng minh cô ấy yêu tôi rồi không?
Norman hỏi một câu không đầu không đuôi gì hết.
Quản gia thấy rất khó xử, ông ta đã hiểu người tối qua tập kích họ là ai.
Nhưng…
Ông ta không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu tình yêu nào hết á!
– Thiếu gia nghĩ thế nào?
Quản gia cũng là lão cáo già, lập tức đem vấn đề ném lại cho Norman, ý đồ thăm dò anh ta.
– Không cần biết có phải hay không, cô vợ này chắc chắn tôi sẽ cưới về, trên đời làm gì còn người phụ nào nào phù hợp với tôi hơn chứ. Lần sau gặp cô ấy mọi người nhớ đổi cách xưng hô đi.
– Vâng, giờ chúng ta đi tìm thiếu phu nhân luôn sao?
Quản gia đã tra được nơi dừng chân của Dạ Vị Ương từ trước, ngay tại khách sạn quốc tế Thiên Anh.
– Không cần vội, trước tiên tìm quần áo cho tôi đã.
Norman cúi đầu nhìn cơ thể mình, lại nhớ đến tối qua tay cô hết xoa lại sờ trên đó tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, thế nên không cần đi bắt người vội vàng quá làm gì.
Dã thú phải chậm rãi thuần phục mới vui chứ!
Lúc đó, trong phòng tổng thống xa hoa nhất của khách sạn quốc tế Thiên Anh.
Lần này Dạ Vị Ương đã dồn hết ngày phép của mình lại, còn hơn hai tháng nên có thể thoải mái vui đùa.
Làm bà chủ vô trách nhiệm đúng là sung sướng.
Không cần ngày nào cũng dậy từ sớm để đi làm, cũng không cần tăng ca làm thêm giờ, mỗi ngày nhàn nhã đúng là quá mức hạnh phúc.
Cô cho người theo dõi từng bước đi của Norman, nhưng thấy anh ta không đến đây thì cũng thấy rất kinh ngạc.
Chơi lạt mềm buộc chặt à?
Dùng phương pháp rẻ tiền thế đúng là khinh thường cô quá mà!
Chẳng biết đầu óc cha mẹ có vấn đề gì không mà chưa hỏi ý cô đã đồng ý hôn sự này, mang hạnh phúc cả đời cô ra làm trò đùa.
Cô không hiểu rõ người đàn ông này, chỉ biết duy nhất một điều anh ta đã từng là đối thủ một mất một còn của anh hai, còn chia rẽ vợ chồng anh cô, chuyện này họ bỏ qua nhưng cô thì không quên được.
Đã thế mà còn muốn cưới cô à, đừng có mơ!