Đổng Tuệ ra khỏi cao ốc, tay nắm chặt thẻ, bà ta cảm thấy không cam tâm.
Do dự một lát, bà ta quyết định gọi cho người đã nhiều năm không liên lạc là Dư Thành Quốc.
Điện thoại vừa thông đã nghe thấy một giọng nói lè nhè:
– Ai đấy?
Nghe vậy, bà ta biết con mà bài bạc này chắc chắn đã uống rượu.
– Tôi, Đổng Tuệ.
– Là mày à đồ đàn bà vô liêm sỉ? Mày còn dám gọi cho tao, mày nói xem mày ở đâu, tao qua bóp chết mày ngay lập tức!
Vừa nghe tên Đổng Tuệ, Dư Thành Quốc đã nổi giận đòi bóp chết bà ta.
Đổng Tuệ không giận, bà ta vội hỏi:
– Bây giờ tôi không rảnh cãi nhau với ông, ông biết San San có một người bạn trai không?
– Tao quan tâm nó có mấy bạn trai làm gì? Mày chờ đấy, mày đang ở đâu?
– Đồ chết tiệt này, tình hình của con mà không quan tâm, người ta có một người bạn trai giàu có đấy, biết không?
Đổng Tuệ tức đến thở phì phò.
– Bạn trai nhà giàu à?
Dư Thành Quốc kinh ngạc, ông ta lẩm bẩm.
– Cực kỳ giàu, biết tập đoàn Khoa học kỹ thuật Hiện Đại không? Công ty lớn số một số hai thế giới đấy! Bạn trai nó là tổng thanh tra ở đó, quan lớn hẳn hoi! Ông nghĩ nó cho ông một trăm năm mươi vạn là ông thắng tôi chứ gì? Hôm nay người ta vừa ra tay là một trăm vạn, không thèm chớp mắt, không hề do dự.
– Một trăm vạn!
Loading…Dư Thành Quốc nuốt nước miếng, rõ ràng đã động lòng.
Từ xưa tới nay chẳng ai chê nhiều tiền.
– Bây giờ tôi không tiện xuất hiện trước mặt con, cậu Bạch kia chẳng hiền lành gì, lúc đe dọa tôi làm tôi dựng cả tóc gáy đây. Chúng ta vẫn phải nhằm vào con thôi, tôi không tiện ra mặt nên nhờ vào ông, ông có muốn phát tài không hả? Đừng cho là tôi không biết, với kiểu đánh bạc của ông thì có bao nhiêu tiền cũng không đủ!
– Bà… bà ở đâu? Chúng ta gặp một lần đi, tôi chưa tỉnh rượu, bà làm tôi choáng váng quá.
Đổng Tuệ thấy thế thì cười ha ha, hẹn thời gian địa điểm để thương lượng.
Buổi trưa, Bạch Kính Thần tới tìm Dư San San, thấy cô vừa đặt đồ xuống.
– Sớm thế? Hôm nay canteen…
Cô chưa nói hết thì đã thấy Bạch Kính Thần cười:
– Hôm nay chúng ta không ăn ở đó.
– Vậy ăn gì?
– Hôm nay anh xin nghỉ nửa ngày, chúng ta hẹn hò đi, ăn đồ Nhật nhé. Rồi ra bờ biển em thích, đến tối sẽ đi du thuyền ra vịnh, chỉ có hai chúng ta thôi. Hôm sau sẽ ngắm bình minh rồi về, thế nào?
Chưa bắt đầu buổi hẹn hò nhưng chỉ với dăm ba câu của anh thôi là Dư San San như đã trông thấy cảnh biển mỹ lệ trước mắt.
Cô thắc mắc:
– Nhưng em còn chưa xin nghỉ mà?
– Mười phút nữa, trên xe.
Bạch Kính Thần vừa cười vừa nói rồi dắt tay cô.
Dư San San không từ chối, đôi khi cũng nên làm càn một lần.
Chẳng mấy chốc hai người đã tới làng du lịch, sau mấy năm phát triển, nơi đây đã thành địa điểm du lịch nổi tiếng, rất đông đúc vào mùa hè. Bây giờ chưa tới mùa du lịch nên không có nhiều người trên bãi biển lắm.
Du thuyền ở đây có nhiều, Bạch Kính Thần mua một du thuyền có tên “Vĩnh Hằng”, cũng là ám chỉ tình cảm của họ sẽ vĩnh hằng bất biến.
Lên thuyền, trên boong đã đầy người phục vụ đi lại, con thuyền nhanh chóng ra khơi, từ từ rời xa thành thị ồn ào.
Dư San San đứng trước boong thuyền, để gió thổi qua mặt, cô phóng tầm nhìn ra xa.
Bạch Kính Thần đứng phía sau ôm chặt lấy cô, hỏi:
– Thích không?
Dư San San gật đầu, cô biết anh thấy mình không vui nên mới dẫn cô tới thư giãn.
Ngoài cảm động, cô còn cảm thấy yêu anh hơn.
– Em thấy mình như đang nằm mơ.
– Không phải mơ, là thật.
Bạch Kính Thần ôm chặt cô, cánh môi dán vào tai cô, dịu dàng nói.
– Bạch Kính Thần, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã làm nhiều việc vì em như vậy.
Cô nói lời từ tận đáy lòng.
– Với anh thì đừng bao giờ cảm ơn, đây là chuyện anh nên làm, cũng là việc anh tình nguyện làm.
Anh khẽ cười, hơi thở nóng bỏng phả lên tai Dư San San khiến cô ngứa ngáy.
Một lát sau, phục vụ nói cơm trưa đã xong, lúc này họ mới ngồi vào bàn.
Hai người ăn đồ sashimi, mỗi lát cá đều là cá tươi vừa bắt từ biển lên, chọn lấy phần mềm nhất nên rất ngon miệng.
Cá tươi thơm ngon trong miệng, lại thêm rượu vang đỏ nồng nàn.
– Nhớ lần đầu gặp nhau không? Toàn tại rượu gây họa.
Dư San San nhớ lại.
– Ừ, tất nhiên là nhớ rồi, em làm anh rất khó chịu đấy.
– Người nào đó nhân phẩm kém cỏi còn tìm tới thi uống với em, thua rồi quỵt nợ, còn giam em lại, đúng là không biết xấu hổ.
– Em cũng chẳng hơn gì, còn gọi cảnh sát báo anh bắt giam thiếu nữ! Ai bảo em trả tiền? Còn dám viết là chơi trai! Tí tiền đó mà chơi nổi cậu đây à?
– Hừ, anh tưởng anh hay lắm đấy, nếu không vì uống nhiều quá thì tặng em cũng chẳng thèm.
– Bây giờ em thèm đấy còn gì? Lại còn đắc ý…
– Bạch! Kính! Thần!
Hai người nói rồi lại bắt đầu đấu khấu, sau đó họ nhìn nhau cười.
Dư San San cười, ánh mắt dịu dàng nhìn anh:
– Chúng ta từ khi bắt đầu đã vất vả vậy rồi.
– Phải, nếu không khổ tận cam lai thì anh nghĩ mình hối hận chết mất.
Bạch Kính Thần vừa cười vừa nói.
– Em cũng thế, mỗi lần anh đi, em đều hối hận chết đi được. Nhưng em bướng bỉnh, không biết chừng mực nên làm anh tổn thương. Cảm ơn anh vẫn không bỏ mặc em.
Dư San San nâng ly.
– Cảm ơn em cho anh cơ hội!
Bạch Kính Thần chạm ly.
Hai chiếc ly chạm nhau tạo thành tiếng vang trong trẻo, nó như một thứ âm nhạc tuyệt diệu vang lên trong lòng hai người.
Bữa ăn kéo dài rất lâu.
Ăn xong, họ dựa vào lan can nghỉ ngơi. Gần đó có người huấn luyện đang huấn luyện cá, chủ yếu là cho chúng ăn. Họ có công cụ nên vung thức rất xa, bầy cá nhao nhao tới, tạo ra đủ loại hình.
Dư San San rất vui, cô nhìn mà lòng ngọt ngào.
Xem cá biểu diễn xong, có người mang tới hai chiếc ghế nằm, hai người ngồi dưới tán ô, bắt đầu thả câu.
Họ đeo kính râm, bôi kem chống nắng, miệng uống nước dừa, bắt đầu câu cá.
Buổi chiều nắng đẹp, họ cũng hạnh phúc.
Thật ra chẳng ai câu được gì, họ chỉ trò chuyện thôi, cứ như không bao giờ hết chuyện.
– Bạch Kính Thần, anh thích em ở điểm nào?
Dư San San bỗng hỏi.
Bạch Kính Thần sững người, hiển nhiên là rất bất ngờ.
Thích ở điểm gì?
Anh yên lặng thật lâu.