Lúc hắn làm việc cô sẽ ở bên cạnh đọc sách hoặc sửa ảnh trên máy tính.
Cô vẫn thường xuyên ra ngoài chụp ảnh để gửi tạp chí, ngày trôi qua cũng rất bận rộn.
Nhạc Yên Nhi làm việc xong thì bắt đầu xử lý đống ảnh chụp trong máy, thế mới thấy trong thẻ nhớ có rất nhiều ảnh chụp Dạ Đình Sâm, đều là ảnh mới chụp mấy ngày vừa rồi, ảnh chính diện hay góc nghiêng rồi sau lưng đều có đủ.
Dưới ống kính của cô hắn đẹp đến mức làm người khác không thể nhìn thẳng, nhất là khi hắn nhìn trực diện vào ống kính thì ánh mắt dịu dàng như thể xuyên qua màn hình, chiếu thẳng vào người đối diện.
Cô vừa xem vừa cười.
Sắp xếp ảnh lại cẩn thận rồi cô lưu tất cả thành một folder, định sau này có thời gian sẽ rửa ra thành album để cất giữ.
Vốn chỉ định gửi vào di động để mai mang đi rửa ảnh nhưng không ngờ lại gửi nhầm đến chủ biên một tạp chí.
Lúc nhận ra thì đã không kịp hủy tin nhắn.
Cô lập tức gửi tiếp một tin nhắn xin lỗi vì gửi nhầm.
Nhưng không ngờ đầu kia đáp lại rất nhanh, còn khen người mẫu rất đẹp, ảnh cũng được chỉnh sửa rất tuyệt, phong cảnh phía sau cũng là những kiến trúc có tính biểu tượng của thành phố London, rất xứng tầm để trở thành trang bìa cho số mới, chủ biên còn hỏi cô có đồng ý đăng ảnh hay không.
“Rất xin lỗi nhưng đây là ảnh cá nhân, không tiện lưu truyền rộng rãi.”
Chủ biên nài nỉ rất lâu nhưng cô vẫn cứ kiên quyết từ chối, cuối cùng bên kia xuống nước chọn mấy tấm ngược sáng, chỉ thấy được bóng người rồi hỏi lại ý cô.
Chọn mãi được năm tấm không rõ mặt, đều được chụp dưới ánh hoàng hôn, ánh sáng hay góc độ đều không có chỗ chê.
Nhạc Yên Nhi vẫn hơi do dự nhưng bên kia trả giá cũng khá cao.
Chuyện này…
Chắc là không thấy rõ Dạ Đình Sâm đâu nhỉ.
Nhạc Yên Nhi lại nhắn cho chủ biên:
“Trước khi tạp chí xuất bản có thể gửi cho tôi một bản mẫu không?”
“Không thành vấn đề, nhưng mấy tấm ảnh này không thể làm trang bìa được mà chỉ có thể cho vào trong ruột, nhưng hiệu ứng chắc vẫn sẽ tốt lắm.”
“Thế cứ gửi cho tôi một bản mẫu online trước đi, để tôi hỏi ý người mẫu xem sao đã.”
Chủ biên cũng rất vui vẻ đồng ý đề nghị này, còn nói sẽ gửi mẫu sớm, cô cứ chờ một thời gian ngắn thôi.
Làm xong mọi thứ Nhạc Yên Nhi mới thở phào một hơi, ngước mắt nhìn Dạ Đình Sâm thì thấy hắn vẫn đang ngồi gõ máy tính.
Ai cũng bảo đàn ông lúc chăm chú làm việc là đẹp nhất, khi Dạ Đình Sâm nghiêm túc làm việc thì sẽ hơi nhíu mày, sắc mặt cũng rất lạnh lùng.
Tay áo hơi kéo lên, để lộ chiếc đồng hồ tinh xảo, cách đó không xa đặt một tách trà, cách một lúc lâu hắn mới có thời gian để nhấp một ngụm trà đã lạnh.
Ngón tay gõ bàn phím rất dài, các đốt rõ ràng, lại rất cân xứng, mỗi lần gõ phím sẽ phát ra thanh âm trầm thấp dễ nghe. Đã thế còn rất ít khi thấy hắn sửa chữa gì, dường như người đàn ông này không hề có lúc nào sai lầm vậy.
Hắn rất nghiêm túc, cũng rất cẩn thận tỉ mỉ.
Đồ dùng đều đặt ngay ngắn trên bàn, cũng không cần người giúp việc dọn dẹp mà đều là tự hắn xắn tay làm tất cả.
Sách hắn đọc Nhạc Yên Nhi không hiểu nhưng cô cũng hay đến thư phòng cùng hắn, về sau lại thấy trong đó có nhiều tạp chí và tiểu thuyết cho phái nữ, còn có cả manga nữa chứ, tất cả đều là hắn chuẩn bị cho cô.
Trong anh có em, trong em có anh, đây là tình yêu mà ai cũng ao ước.
Như thể cảm giác được ánh mắt của Nhạc Yên Nhi nên Dạ Đình Sâm bỗng ngẩng đầu nhìn cô.
– Anh làm việc tiếp đi!
Bị hắn nhìn chằm chằm thế cô thấy hơi xấu hổ.
– Xong hết rồi.
Hắn đứng dậy rồi bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, ôm cô đặt lên đùi mình xong bảo:
– Đi ngủ được rồi, mai anh vẫn bận nên không đi với em được, nếu em muốn ra ngoài thì để anh bảo Trần Lạc đi cùng nhé.
– Vâng.
Nhạc Yên Nhi vùi mặt vào hõm vai hắn, bỗng nảy ra ý nghĩ xấu nên cắn nhẹ vào cổ hắn rồi mút thành một dấu hôn đỏ thẫm.
– Dạo này anh ăn mặc trẻ trung thế chắc có nhiều cô gái nhớ thương lắm nhỉ. Em phải đánh dấu chủ quyền để tránh anh bị người khác lừa mất mới được.
– Đánh dấu?
– Đúng rồi, đây là con dấu này. Không thì anh định làm thế nào?
– Anh hiểu rồi.
Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp xong bế cô về phòng, đặt thẳng lên giường rồi áp đôi môi nóng bỏng lên môi cô.
– Ưm… Anh làm gì thế…
Nhạc Yên Nhi bị dọa sợ, vội vàng hỏi hắn.
– Đánh dấu, cả người.
– Gì cơ? Anh điên đấy à, em còn chưa tắm đâu!
Cô nghe xong lại càng hoảng hơn.
– Ừ, thế tắm xong lại làm.
Hắn nói xong thì bế thẳng cô vào phòng tắm.
– Hả? Em không có ý đó…
Thế nhưng không kịp nữa rồi.
Thử nghĩ mà xem, dấu hôn cao cấp nhất là thế nào?
Đương nhiên là kín khắp toàn thân rồi.
Thế lại nghĩ xem, so với việc toàn thân dày đặc dấu hôn thì còn gì đáng sợ hơn nữa nào?
Trả lời: trên cổ có một loạt, rồi lại thêm một loạt dấu hôn.
Sáng hôm sau Nhạc Yên Nhi soi gương thấy cổ mình đỏ bừng toàn dấu hôn, còn có cả vết răng gặm cắn. Lúc hắn cắn cô không hề thấy đau vậy mà giờ dấu vết lại rõ ràng thế này đây.
Tối qua cô cũng chỉ làm chút chuyện xấu, để lại một dấu hôn trên cổ hắn mà thôi, không tưởng được Dạ Đình Sâm lại nhỏ mọn thế, khiến cổ cô biến thành thế này, trên người càng không cần nói.
Nhưng kinh khủng nhất là trên má cô cũng có một dấu hôn.
Cổ còn che được chứ mặt thì phải làm sao đây?
Lúc Dạ Đình Sâm đi làm có hỏi cô thế này:
– Không xuống tiễn anh à?
– Trông em thế này làm sao ra ngoài gặp ai được? Vãn Vãn với Evan mà thấy sẽ nghĩ thế nào hả?
Nhạc Yên Nhi tức tối đáp.
– Được rồi, xem ra hôm nay em không thể ra ngoài nữa, muốn ăn gì thì nói đi, anh mua về cho.
– Bánh mật Hàn Quốc như lần trước ấy, cả kim chi nữa nhé.
Cô không hề thấy xấu hổ khi sai phái một vị chủ tịch công ty lớn đi mua đồ ăn bình dân.
Dạ Đình Sâm đến công ty, đây là cuộc họp cuối cùng cùng hội đồng quản trị để chuyển nhượng lại cổ phần, cũng là lần cuối hắn tổ chức họp báo.
Trong buổi họp báo tất cả các phóng viên đều không dám thở mạnh, ai cũng hết sức căng thẳng, người nào cũng có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hai anh em nhà họ Dạ cũng nhanh chóng vào hội trường.
Nếu không có vệ sĩ ngăn cản chắc đám phóng viên đã bất chấp ùa lên.
Dạ Đình Sâm chỉ nói ngắn gọn mấy câu, kể rõ ràng thay đổi trong công ty rồi lập tức kết thúc bài phát biểu, sau đó đến lượt Anjoye lên tiếng.
Anh ta nhìn phu nhân Rose ngồi lẫn trong đám người phía dưới, khóe miệng cong thành một nụ cười khó hiểu.
Cuối cùng anh ta cũng đã có được vị trí mà bà mong muốn, lẽ ra bà phải vui mừng ra mặt mới đúng, nhưng vì sao lại cứ khóc mãi không ngừng thế?
Vì từ lúc trở về anh ta vẫn không hề nói với bà một câu nào sao?
Giờ bà đang nghĩ đến đứa con trai đã mất hay đang chuẩn bị chào mừng chủ tịch mới đây?
Anjoye đặt tay lên bàn, lại khoe ra nụ cười gian thường khi, vừa cười vừa nói:
– Chắc mọi người đều biết tôi cả rồi, tôi chính là Nhị thiếu gia nhà họ Dạ, vài năm trước vì một số nguyên nhân ngoài ý muốn mà Anjoye Dạ không thể xuất hiện, thế nên đã tạo thành hiểu lầm không đáng có, tôi rất áy náy về điều đó. Sau này mong mọi người hãy xem cách tôi làm việc để đạt được sự công nhận của mọi người, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ.
Anh nói không nhiều, xong ra hiệu cho thư ký, người này lập tức lên tiếng:
– Tiếp theo là thời gian đặt câu hỏi.
Tất cả các micro trong hội trường vẫn giữ nguyên vị trí cũ, hướng thẳng về phía hai anh em.
– Xin hỏi mấy năm qua Nhị thiếu gia đã đi đâu? Vì sao đã biết chỉ là hiểu lầm mà đến năm năm sau anh mới đứng ra làm sáng tỏ?
– Tôi bị bệnh, luôn trong quá trình điều trị.
– Xin hỏi anh mắc bệnh gì?
– Bệnh vặt thôi, một phần vì tay phải của tôi không tốt nên vẫn luôn bí mật chạy chữa. Khiến mọi người hiểu làm là lỗi của tôi, tôi chân thành xin lỗi.
Khi nói chuyện anh ta vẫn nhìn thẳng về phía mẹ mình, vừa nói vừa thản nhiên tươi cười.
Tất cả đều được bà ban cho, đời này anh sẽ không tha thứ đâu!