Nhận lấy chiếc khăn, ông Cố lau nước mắt rồi nhìn bia mộ, từ từ nói:
– A Dĩnh này, vô cùng cảm ơn con khi ấy đã ép ta một lần, nếu không thì đến bây giờ lão già này vẫn còn ngu xuẩn, cũng không có được một đứa cháu gái tốt như Yên Nhi. Chỉ tiếc là con đã mất. Con không sai, người nên chết là thằng con khốn nạn của ta. Nó không tới thăm con, con còn nhớ thương nó làm gì? Oan nghiệt, oan nghiệt mà.
Nghĩ tới những chuyện khi xưa, ông Cố cảm thấy hối hận vô cùng.
Nhưng đã muộn rồi, Nhạc Dĩnh đã trả giá đắt, nhà họ Nhạc cũng vậy, còn ông…
Ông lão thở dài, sau đó giục chú Vương đẩy mình xuống núi.
Sau khi họ rời đi không lâu, một đôi nam nữ trung niên cũng xuất hiện trong nghĩa trang.
Người phụ nữ đi trước mặc một chiếc váy đen dài, đầu đội mũ có ren che màu đen, khuất sau đó là khuôn mặt tái nhợt.
Đây rõ là mẹ của Dạ Đình Sâm, phó chủ tịch LN, phu nhân Minh Tú.
Theo sau bà là Beyer, ông lo lắng nhìn bà, theo thật sát, chỉ sợ bà sẽ mất thăng bằng mà ngã xuống.
Lối đi lát đá trong nghĩa trang khó đi, phu nhân Minh Tú đi giày cao gót, bước từng bước thật chậm nhưng vững chắc.
Cuối cùng, họ đứng trước mộ của Nhạc Dĩnh.
Phu nhân Minh Tú mang tới một bó bách hợp.
Nhạc Dĩnh, chắc chắn là cô không biết tôi, bởi vì đây là lần đầu tôi đứng trước mộ cô. Thế nhưng tôi đã biết cô từ lâu, hơn nữa kết quả bây giờ là do một tay tôi tạo thành, cô nên hận tôi mới phải. Chuyện này không phải lỗi của bà, nếu trách thì phải trách tôi, kế hoạch năm ấy là do tôi một tay sắp xếp, sau này bà mới biết, không liên quan gì tới bà cả. Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng tôi là kẻ giết người, đúng chứ?Phu nhân Minh Tú quay sang, ánh mắt tràn ngập đau đớn.
Beyer đứng cạnh thấy vậy thì tim cũng thắt lại.
Ông biết mình nhiều lời cũng vô ích bởi lẽ việc này đã luôn được chôn sâu dưới đáy lòng bà, bà cũng chưa bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
Nhưng khi thấy bà rơi lệ, ông không thể khống chế bản thân mà nhẹ nhàng ôm lấy bà, dịu dàng nói:
Chúng ta đều đã trả giá rất thê thảm, rất đau đớn, bà cần gì phải thế? Có lẽ từ lúc bắt đầu đã sai rồi.Bà nhắm mắt, rất đau khổ.
Beyer nghe thế thì cười tự giễu, ánh mắt cũng đầy bi thương:
– Là do tôi sai ngay từ đầu vì đã yêu bà, hay là vì bà cưới sai người? Chúng ta đều không sai, chúng ta chỉ là kẻ may mắn sống sót để nhận lấy khốn khổ mà thôi.
Phu nhân Minh Tú không trả lời, mà ông ta cũng không nói ra đáp án.
Chỉ có gió trong nghĩa trang thổi mãi không ngừng.
Sau khi thăm mộ, ông Cố không về biệt thự Hoàng Đình cùng hai người kia.
Ông nói mình ở lại thế là đủ rồi, cần phải về, đồ dùng cá nhân thì cứ để lại, đề phòng có lúc ông muốn qua chơi.
Nhạc Yên Nhi nhìn bóng lưng còng của ông, định nói gì đó nhưng bị Dạ Đình Sâm ngăn lại.
– Ông em rất thông tuệ, biết rõ mình muốn gì, em đừng quấy rầy ông.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì đành thôi.
Sau khi về, cô không vui nên về phòng nghỉ sớm.
Dạ Đình Sâm vừa ra khỏi phòng ngủ thì gặp Nghiêm lão, sắc mặt ông vô cùng nghiêm trọng:
Thiếu gia, phu nhân tới. Bà ấy tới? Giờ đang ở đâu?Dạ Đình Sâm nghe vậy thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo, toàn thân cũng tỏa ra hơi thở lạnh băng.
Nghiêm lão thấy vậy thì khá lo lắng, chần chừ một giây rồi mới đáp:
– Ở khách sạn quốc tế Hilton, có vẻ như hôm nay phu nhân không định tới, nếu không tôi đã được thông báo từ sớm rồi. Thiếu gia muốn đưa thiếu phu nhân tới hỏi thăm trước hay để tôi liên hệ với phu nhân trước?
Quan hệ giữa Dạ Đình Sâm và mẹ luôn bất hòa, bình thường hắn không thích chủ động tới gặp phu nhân Minh Tú.
– Tôi tự đi gặp bà ấy, chuyện này đừng nói với Yên Nhi vội.
Dạ Đình Sâm trầm giọng.
Nhạc Yên Nhi tinh tế và nhạy cảm, phu nhân Minh Tú lại là người chưa bao giờ nể mặt ai, hắn không mong sự cao ngạo của bà làm tổn thương cô.
Nghiêm lão cũng hiểu ý, gật đầu:
– Vâng, thiếu gia.
Trước khi đi, Dạ Đình Sâm quay lại nhìn cửa phòng, ánh mắt hệt như băng tan tháng ba, dù lạnh thấu xương nhưng dịu dàng không thể giấu.
Cùng lúc đó, tại khách sạn quốc tế Hilton.
Phu nhân Minh Tú đang giải quyết công việc, gương mặt bà lộ rõ vẻ mệt mỏi, Beyer lặng lẽ mở cửa bước vào, yên lặng đặt một chén trà nhài có tác dụng tĩnh tâm trước mặt bà.
Bao năm trôi qua, ông đã quen việc yên lặng ở bên bà, nhìn bà làm việc, nghe bà nói chuyện, chỉ thế thôi đã thỏa mãn lắm rồi.
Phu nhân Minh Tú cũng quen với sự tồn tại của ông, cho dù yên tĩnh nhưng bà vẫn nhận ra sự xuất hiện của ông từ trước, đồng thời cũng rất an tâm.
Có những lời không cần nói ra mà chỉ cần hiểu ngầm với nhau mà thôi.
Thuận theo tự nhiên cũng là một loại trọn vẹn.
– Ông đã về rồi mà không đi thăm người kia à? Hẳn là bà ấy cũng nhớ ông lắm.
Nhìn khói lượn quanh tách trà nhài, phu nhân Minh Tú khẽ nói.
Ông Beyer cười, hỏi:
– Thăm à? Lấy thân phận gì bây giờ? Chồng bà ấy chết rồi, không thể leo ra khỏi mộ được đâu. A Tú, từ mười lăm năm trước, tôi đã là trợ lý cá nhân của mình bà thôi.
Phu nhân Minh Tú nghe vậy thì sững người, bà nhận ra mình nói sai, chỉ đành cười bất đắc dĩ:
Xin lỗi, về đây đau buồn quá, bây giờ vẫn chưa bình thường lại được. Không còn sớm nữa, ông đi nghỉ trước đi. Tôi giúp bà mát xa một lúc rồi sẽ đi.Beyer nói, sau đó bước tới, khẽ xoa bóp vai cho bà.
Phu nhân Minh Tú nhìn xuống, mỏi mệt nhắm mắt, coi như đồng ý với đề nghị này.
Một khoảng thời gian yên lặng với người khác mà nói thì rất khó chịu, thế nhưng giữa hai người này lại sinh ra một cảm giác ăn ý khó nói thành lời, điều này được hình thành qua những năm tháng họ bên nhau.
Ông xoa bóp nửa giờ nhưng cũng chỉ quy củ đặt tay trên những nơi đau nhức của phu nhân Minh Tú chứ không hề có hành động quá mức nào. Vô tình nhìn xuống, thấy bà đã nghiêng đầu ngủ gật ông chỉ cười khẽ.
Ông vào phòng tắm pha nước rồi gọi phu nhân Minh Tú dậy để bà tắm cho thư giãn.
Sau đó, Beyer ra khỏi phòng, vừa đóng cửa lại thì thấy Dạ Đình Sâm với sắc mặt khó coi đang từ cuối hành lang đi tới.
Ông không hề sợ hãi mà bước lại nghênh đón:
– Chào buổi tối, chủ tịch, ngài tìm phó chủ tịch à?
Dạ Đình Sâm không muốn để ý tới người này, thế nhưng vì lịch sự, vẫn “Ừ” một tiếng coi như trả lời.
Beyer không hề phật lòng với thái độ lạnh lùng này, cười nói:
– Bây giờ hẳn là phó chủ tịch đang tắm rồi, nếu ngài không ngại thì có thể tới phòng tôi chờ một lát.