Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm.

Tháng tư ở thành phố A lạnh và ẩm ướt, còn kèm theo mưa liên tục.

Chạng vạng tối, mưa đã bắt đầu tí tách cho tới giờ vẫn chưa ngừng lại.

Dư San San ngồi ở văn phòng mãi không chịu đi, chẳng ngờ ánh đèn bên ngoài sáng lên, là Bạch Nhược Mai.

– San San, sao cậu chưa về? Người ta đã gọi điện thoại cho tớ này!

Bạch Nhược Mai tò mò nhìn Dư San San.

Vận mệnh cũng quả là kỳ lạ, chẳng ai có thể nghĩ tới trải qua nhiều chuyện khó chịu như vậy mà Dư San San lại làm việc cho Lâm Đông Lục.

Năm năm trước, vì Lâm Đông Lục có bê bối lại thêm nôi bộ nhà họ Lâm lục đục, ban giám đốc cũng nảy sinh biến động mạnh mẹ, Lâm Đông Lục không nhận được quá nửa số phiếu từ ban giám đốc nên đã mất quyền thừa kế Quảng Thịnh.

Nhưng cũng may sản nghiệp nhà họ nhiều, Lâm Đông Lục dứt khoát giã từ sự nghiệp bất động sản đang trên đỉnh vinh quang để đầu tư vào truyền thông, làm cho Truyền thông Quảng Thịnh phát triển mạnh mẽ.

Trong quá trình này, tờ báo Dư San San làm cũng bị Lâm đông Lục thu mua.

Anh chính thức thành cấp trên của Dư San San.

Sau đó, quan hệ giữa Dư San San và Bạch Nhược Mai cũng tốt.

Nghe Bạch Nhược Mai hỏi, Dư San San như bừng tỉnh:

– Yên Nhi à? Tớ… tớ quên thời gian, ngại quá, bây giờ đi còn kịp không?

Sau lần bị bệnh kia, Bạch Nhược Mai luôn tưởng cô ta là Nhạc Yên Nhi, mỗi khi thấy ai nghi ngờ sẽ nổi điên. Dần dần, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, không nhắc tới chuyện đó nữa và gọi cô ta là Yên Nhi.

Loading…

Ngay cả cha mẹ cô ta cũng cố gắng giấu giếm, còn cô ta thì gọi ba mẹ mình là chú và dì.

Cũng may Lâm Đông Lục yêu chiều Bạch Nhược Mai nên ba năm trước họ đã có một bé trai, bây giờ gia đình ba người họ rất hạnh phúc.

Bạch Nhược Mai rất nhiệt tình, biết Dư San San và Bạch Kính Thần chia tay nên sắp xếp để cô đi gặp mặt, nói rằng cô đã lớn rồi, nếu không kết hôn thì người chị em tốt này sẽ lo chết mất.

Bệnh của Bạch Nhược Mai rất lạ, cứ dăm bữa nửa tháng lại tái phát, sau đó khẳng định mình không phải Nhạc Yên Nhi, vì thế nên cảm xúc của cô ta rất bất ổn.

Nếu Dư San San không đồng ý thì có thể cô ta sẽ bị kích thích, vậy nên lần này cô mới đồng ý.

Thật ra cô chẳng muốn đi, vì cô không hề muốn kết hôn nên mới kéo dài tới bây giờ, chẳng ngờ Bạch Nhược Mai lại tìm tới.

– Giờ còn kịp, người ta đang chờ đấy!

– Vậy thì tớ đi, cậu mau về đi, nếu không sếp Lâm lại lo.

– Được, mai tớ mang cho cậu bánh ngọt matcha cậu thích nhất.

– Ừ, cảm ơn Yên Nhi, tớ đi trước nhé.

Cô chào rồi nhấc túi ra về.

Chẳng mấy chốc đã tới nơi hẹn, đây là một quán ăn phong cách Địa Trung Hải, không khí rất dễ chịu.

Hơn mười giờ, còn rất nhiều người đang ngồi ăn.

Cô phải tìm một người đàn ông để một đóa hồng đỏ trước mặt.

Dư San San nhìn quanh, ngay lập tức cô thấy người kia. Đó là một người đàn ông đi giày tây, cao khoảng một mét bảy tám, không thấp. Dáng người anh ta có vẻ cân đối, trông cũng sáng sủa.

Nghe Bạch Nhược Mai nói đây là tổng giám đốc của một công ty, gia đình anh ta làm về thực phẩm và có chút địa vị ở thành phố A nhưng anh ta lại tự chủ lập nghiệp, không dựa vào giúp đỡ của gia đình nhiều mà vẫn có thể thành danh.

Cô rất tán thưởng một người đàn ông như vậy.

Dư San San bước tới, người kia lập tức đứng dậy, anh ta cười khẽ, vươn tay:

– Cô hẳn là cô Dư rồi, tôi là Trần Vũ.

– Vâng, rất hân hạnh được biết anh.

Cô lễ phép đáp.

Hai ngươi cùng ngồi xuống, Trần Vũ gọi phục vụ tới để đặt món. Dư San San nghĩ mục đích của mình không phải là ra mắt nên liên tục từ chối, nhưng Trần Vũ lại cười:

– Không ăn món chính thì ăn chút điểm tâm cũng được, coi như kết bạn thôi.

– Vậy cũng được.

Cô đồng ý.

Lúc chọn món, Trần Vũ hỏi ý kiến cô, rất cân nhắc lựa chọn của cô, ấn tượng đầu tiên này rất tốt.

Sau khi gọi món sẽ phải chờ một lúc, Trần Vũ chủ động tìm chủ đề nói chuyện:

– Cô Dư còn trẻ đã là tổng biên tập, đúng là tuổi trẻ tài cao, hơn nữa cô còn rất xinh đẹp, điều này thật sự bất ngờ. Không như tôi, tuổi cao còn chẳng làm nên trò trống gì, đến gặp cô Dư hôm nay, tôi thực sự lo lắng.

Do sợ Dư San San xấu hổ, anh ta còn tự giễu mình.

Một người đàn ông mới hơn ba mươi, có thành tựu trong sự nghiệp lại hài hước, biết ăn nói, người thế này lại không tìm được đối tượng ư?

Dư San San không tin.

– Anh Trần cũng rất ưu tú, vì sao mãi không yêu đương mà còn phải sắp xếp xem mặt?

– Vì khi trước bận rộn nên bỏ lỡ, giờ bỏ công sức theo đuổi con gái lại sợ không còn kiên nhẫn, hơn nữa xem mắt cũng không qua loa được, phải từ từ phát triển, hợp nhau mới có thể ở bên nhau được, phải không?

– Nói phải lắm, nhưng tôi chỉ biết xin lỗi anh thôi, tôi có lẽ đã làm anh Trần phí thời gian rồi, tối nay tôi còn có việc, chỉ sợ phải về trước.

– Xem ra là tôi thất bại rồi, cô Dư có điểm nào không vừa ý với tôi ư?

Trần Vũ cười bình thản, nét mặt tỏ vẻ tổn thương trông khá hài hước, điều này khiến không khí cũng bớt ngột ngạt.

– Vì trong lòng tôi còn có một người, không quên được.

– Bạn trai cũ à? Cô Nhạc có đề cập với tôi rồi.

Cô Nhạc trong lời anh ta chính là Bạch Nhược Mai.

– Nghe nói hai người rất ân ái, cũng yêu nhau đã lâu, vì nhà trai không chịu kết hôn nên cô Dư mới chia tay à?

Trần Vũ tò mò hỏi.

– Không, là tôi không muốn kết hôn.

Cô hít sâu rồi mới trả lời như vậy.

Trần Vũ sững sờ, nét mặt cũng cứng lại trong giây lát.

Có lẽ ai nghe thấy vậy cũng phải ngạc nhiên.

Một người phụ nữ hai mươi chín tuổi mà còn chưa kết hôn, vậy đợi tới lúc nào?

– Có thể hỏi nguyên nhân không? Vì sao lại không muốn?

– Xin lỗi, đây là lý do cá nhân, tôi không muốn tiết lộ. Vậy nên buổi gặp hôm nay không thể tiếp tục, sợ rằng tôi phải đi trước.

– Cô Dư, chúng ta không làm được người yêu nhưng cũng có thể làm bạn, cô từ chối tôi nhanh như vậy, tôi sẽ bị tổn thương nặng nề đấy. Ít nhất cũng ăn xong bữa này với tôi rồi đi, nếu không cô định để tôi cô đơn ngồi ăn ở đây à?

Trần Vũ cười khổ.

Dư San San thấy mình cũng quá đáng nên gật đầu ngồi xuống, nói lần này cô mời để nhận lỗi.

Trần Vũ khăng khăng:

– Trong thế giới của đàn ông thì chưa bao giờ có chuyện để phụ nữ mời.

Lúc ăn, Trần Vũ nói khá nhiều, hai người có thể trò chuyện nên không khí cũng khá.

Dư San San đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô thốt lên:

– Xin hỏi, đàn ông các anh sẽ lấy một người phụ nữ không thể có con chứ?

– Một người phụ nữ không thể có con à?

Anh ta nhìn Dư San San, biết cô đang chờ đáp án của mình nên suy nghĩ một lát rồi nói:

– Trên thế giới này chắc chắn sẽ có, nhưng tôi dám chắc đa số đàn ông không làm được, ví như tôi, ở nhà chỉ có mình tôi là con trai, nếu tôi cưới một người không thể có con thì dù tôi đồng ý, gia đình cũng chưa chắc đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK