Dù chỉ là một động tác nhỏ nhưng có thể nhìn ra sự xa cách của anh.
Tay cô cứng lại giữa không trung, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cay đắng.
Chuyện năm đó rốt cuộc là sao.
Chẳng lẽ không phải là anh vứt bỏ cô không thèm quan tâm ư? Tại sao khi nhắc tới cô anh lại mẫn cảm, tỏ vẻ bị tổn thương không muốn nhắc tới như thế?
Cô từ từ thu tay lại, nuốt hết cay đẳng vào lòng rồi cố gắng trưng ra gương mặt tươi cười.
Đặt kẹo trong túi lên bàn xong cô lên tiếng:
– Đồ ngọt đấy, ăn đồ ngọt giúp tâm trạng tốt hơn, chú có thể thử xem sao.
Nói xong cô cũng không để ý phản ứng của anh mà xoay người bỏ đi luôn.
Cô tiếp tục ngồi lên sofa, rung chân ra chiều rất thích ý.
Anjoye nhìn chằm chằm chiếc kẹo làm thủ công trên bàn, ánh mắt từ từ trở nên thâm thúy, cuối cùng cầm kẹo cho vào miệng.
Đúng là ngọt.
Sau khi ăn xong, dường như tâm trạng của anh cũng không quá tồi tệ nữa, chẳng lẽ đồ ngọt thật sự có sức mạnh thần kỳ sao?
Cả buổi chiều, hai người không nói với nhau câu nào.
Buổi tối về nhà, cô đi nấu cơm, Wilson ở trong bếp giúp một tay, nói chuyện với cô.
Thỉnh thoảng Anjoye xuống lầu lấy đồ liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ tràn ngập khắp không gian yên tĩnh khiến anh cảm thấy cả căn nhà trở nên ấm áp hơn.
Lúc trước anh luôn cảm thấy căn nhà này quá trống trải, chỉ dùng để ở, hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa nào.
Chẳng qua vì anh đã quen sống ở đây, hơn nữa người anh quen thuộc nhất là Wilson cũng ở đây nên mới không thay đổi chỗ ở mà thôi.
Loading…Nhưng bây giờ, từ khi có mặt Molly, dường như căn nhà này không chỉ đơn giản là một căn nhà ở nữa, mà nó còn có không khí của một… gia đình.
Một nhà ba người… thực ra nghe cũng rất tuyệt.
Anh dừng bước nhìn vào trong, cuối cùng bị tiếng cười giòn tan của cô thu hút, nhấc chân đi tới đó.
– Tối nay uống nước ép dưa chuột lạnh ông nhé? Mùa hè mà uống cái này là sảng khoái nhất, chủ tịch Dạ chỉ được uống cốc nhỏ thôi, ông và cháu đều uống cốc to, được không ạ?
– Cô không thấy mình hơi tàn nhẫn với thiếu gia ư?
– Mặc kệ anh ta, chúng ta vui là được, lần nào ngồi ăn cơm anh ta cũng trưng bản mặt lạnh như băng ra cứ như cháu nợ anh ta đến mấy triệu ấy!
Molly chu miệng ra, nhăn mũi lại, trên gương mặt đầy vẻ oán trách.
Wilson nghe thế liền giương môi lên, mỉm cười vui vẻ.
Cô bé này dường như có một sức mạnh thần kỳ.
Hình như chỉ cần gặp được cô thì người cô đơn sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Molly hoàn thành động tác cuối cùng, cô xoay tròn, trong lúc xoay tròn dường như cô nhìn thấy Anjoye đúng ở cửa.
Anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, tựa vào khung cửa ung dung nhìn họ, khóe mắt ánh lên ánh sáng rực rỡ, trong mắt tràn ngập ý cười ấm áp.
Cô có thể nhận ra đây là nụ cười thật lòng của anh.
– Chú Anjoye?
Cô ngừng lại, nghi hoặc nhìn anh.
– Tiếp tục đi, cô nhảy rất đẹp, cô tự học hay có thầy dạy?
– Hunt dạy tôi đấy.
– Có phải thầy giáo này của cô cái gì cũng dạy không?
Anjoye nhướng mày hỏi, lúc nghe thấy tên của Hunt, đột nhiên trong lòng anh có cảm giác không thoải mái.
– Phải xem anh ấy biết cái gì đã, tất cả những thứ anh ấy biết gần như đã dạy hết cho tôi rồi. Sao anh lại xuống đây, tôi còn chưa nấu xong đâu.
– Thấy chán nên tò mò xuống xem bữa tối cô định nấu món gì.
– Vẫn là bữa ăn dinh dưỡng chán ngắt thôi, chú đừng nghĩ nhiều nữa, ngày mai tôi sẽ nấu lẩu, cùng ăn một bữa thật đã với quản gia. Ngày kia gói bánh chẻo, ngày tiếp theo nấu món Trung, ngày tiếp nữa ăn món nướng…
Cô cố ý kích thích Anjoye, nếu như là trước đây thì anh đã sớm đen mặt lại rồi, nhưng không ngờ anh vẫn cười nhìn cô, không có chút tức giận nào.
Thế mà vẫn không tức hả?
Anh bị sao thế?
– Đưa ông ấy đi ăn món gì lạ miệng cũng tốt, tránh ngày nào cũng ăn mì Ý bánh bao, ông ấy bị bệnh tiểu đường, cô nhớ chú ý một chút.
– Tôi là bác sĩ, tình trạng sức khỏe của mọi người thế nào tôi đều hiểu cả, vì thế chú không cần nói tôi cũng biết! Yên tâm đi!
– Có cần tôi cống hiến sức lực không?
Anh xắn tay áo lên một cách tao nhã, tháo đồng hồ ra để sang một bên, nói.
Cả Molly và Wilson đều kinh ngạc như nhìn thấy ma, đều không thể tin được.
Anjoye tự tay giúp đỡ á?
Không phải là giấc mơ đấy chứ!
– Nhìn tôi như thế làm gì, ra ngoài bao nhiêu năm tất phải từng làm những chuyện thế này. Tôi giống đồ bỏ đi lắm à?
Người đàn ông đó nhướng mày lên, trong đôi mắt hồ ly tràn ngập sự nguy hiểm, bị người ta nghi ngờ như thế anh thấy rất không thoải mái!
Wilson phản ứng lại trước tiên, ông vội nói:
– Ừm.. thiếu gia đừng nên giúp thì hơn, nhà bếp bụi bẩn, nếu như làm bẩn quần áo của cậu thì…
Ông còn chưa nói xong, Molly đã ngắt lời.
Cô kéo Anjoye tới, cười hì hì nói:
– Được thôi, hôm nay chúng ta sẽ nếm thử tay nghề của Nhị thiếu nào, không ngon thì sẽ cho một sao đấy nhé!
– Thiếu gia… không được đâu mà… cứ để tôi làm đi!
Wilson sợ tái mặt,vội vàng tiến lên ngăn cản.
Một quản gia đúng tiêu chuẩn sao có thể để cậu chủ nhà mình tự tay làm những chuyện như thế này được?
– Không sao, ông không thấy cô ấy rất năng sai bảo tôi đó sao?
– Vì thế, ông quản gia nên học hỏi cháu đi! Đàn ông không được chiều chuộng, chiều chuộng là sẽ hư!
Molly nói với giọng đầy tinh nghịch.
Anjoye nghe thế thì nhướng mày lên, lúc này tâm trạng anh đang tốt nên không tức giận, nụ cười nơi khóe miệng chưa từng tắt, khóe mắt cong lên. Dưới hàng lông mi vừa dài vừa dày của anh lại là vẻ yêu chiều hiếm có, chỉ có điều cô không nhìn thấy, mà chính anh cũng không chú ý.
Bao nhiêu năm nay cũng chỉ có cô nhóc này mới dám to gan sai bảo anh!
Nhưng…
Anh lại không hề thấy phản cảm chút nào, ngược lại còn cảm thấy có một người như thế này nhớ nhung, chăm sóc, lải nhải, đau lòng vì mình thật là tốt, không đúng ư?
Cả phòng bếp được bảo phủ bởi một bầu không khí rất hòa hợp.
Wilson bảo vệ Anjoye mà Molly thì lại luôn làm khó anh, vì thế một già một trẻ bắt đầu nảy sinh tranh chấp.
Wilson nói cô không biết lớn biết nhỏ, muốn đánh cô nhưng lại không nỡ ra tay.
Molly thì chê Wilson suy nghĩ quá lạc hậu, bây giờ là xã hội bình đẳng, đâu còn cái gọi là quan hệ chủ tớ sang hèn nữa.
Trong phòng tiếng cười vang lên không ngớt.
– Được rồi được rồi, đừng đùa nữa, không thấy tôi đang rửa rau sao?
Anjoye cười nói, trong giọng nói của anh ẩn chứa sự bất đắc dĩ.
Anh kẹp ở giữa, bị hai người họ đẩy tới đẩy lui.
Một già một trẻ này cộng vào cũng được hơn tám mươi tuổi rồi mà không hiểu nhường nhịn chút nào cả!
Lúc nghe thấy tiếng Anjoye, Wilson đã không kịp thu lại động tác mà đập luôn lên người anh.
Cơ thể của Anjoye nghiêng về trước, nước trong bồn tràn ra, tóe hết lên người, làm ướt áo sơ mi của anh.
Wilson mở trừng mắt, bất an nói:
– Thiếu gia… xin lỗi, tôi lỡ tay…
– Không sao đâu.
Anjoye cảm thấy không sao cả, cười đáp.
Trước giờ Wilson đều rất cẩn thận, chưa từng phạm bất cứ một lỗi lầm nào, vì thế chuyện này khiến ông thấy hơi sợ hãi.